Tình Đắng
Chương 196 : Bốn năm sau (3)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
“Đó là chuyện của anh, không cần phải hỏi ý của tôi.” Kiểu trả lời của cô khiến Hứa Vĩ Thần tức tối, anh ta cầm điện thoại di động lên, gọi cho Lâm
Dịch Xuyên.
Chuông reo một hồi lâu, bên kia mới nhận cuộc gọi, nghe tiếng “Hello” nặng nề ở đầu bên kia, Hứa Vĩ Thần biết lúc này tâm trạng anh ta đang không tốt chút nào.
Hai người trao đổi với nhau bằng tiếng Anh, An Noãn không cố lắng nghe, chỉ hờ hững ăn bánh gato. Hứa Vĩ Thần trò2chuyện với Lâm Dịch Xuyên một hồi, chợt đưa điện thoại tới trước mặt An Noãn: “Sếp muốn nói chuyện với cô.”
An Noãn hơi khựng người vài giây rồi mới phản ứng lại, cô áp điện thoại vào tai, máy móc chào: “Hello”
“Hứa Vĩ Thần không bắt nạt em đấy chứ?” An Noãn lắc đầu, lại nhớ ra anh ta không nhìn thấy, mới thản nhiên nói: “Không có.” “Nếu cậu ta bắt nạt em, em cứ nói cho anh biết.” An Noãn nhìn Hứa Vĩ Thần, anh ta đang nhe răng trợn8mắt nhìn cô mỉm cười. “Được, em biết rồi.” An Noãn nói xong, hai người đều im lặng, hai người từng quen thuộc với nhau như vậy, đột nhiên lại trở nên bỡ ngỡ như hai người xa lạ.
Qua một lúc lâu, giọng nói trầm mạnh ở đầu bên kia mới lại cất lên: “Jim muốn nói chuyện với em.” An Noãn còn chưa kịp phản ứng, một giọng nói ngọt ngào đã vang lên: “Mẹ nhỏ, khi nào mẹ nhỏ mới trở về Tảo Tảo nhớ mẹ nhỏ lắm!” Giọng chân thành6và quen thuộc kia khiến vành mắt An Noãn hơi nóng lên. “Tảo Tảo, đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải gọi là cô, không được xưng hô lung tung!”
“Da!” Giọng nói ở đầu bên kia lộ vẻ hơi thất vọng. An Noãn có thể tưởng tượng ra hình dạng cái miệng của nó lúc này, cô cười xoa dịu: “Có thời gian rảnh cô sẽ về thăm con.”
Khi Tảo Tảo được một tuổi, hễ việc công ty không nhiều lắm là An Noãn lại đưa nó tới công ty. Lúc đầu Lâm Dịch Xuyên còn nhíu mày, nhưng về sau cũng quen dần, hoàn toàn làm ngơ. Hiện tại, Tảo Tảo đã được hơn ba tuổi, đã nói tiếng Trung rất lưu loát, hỏi nó thích ai nhất, nó sẽ không chút do dự chỉ vào An Noãn.
Có nhiều khi nhìn thấy dáng vẻ của Tảo Tảo, An Noãn lại nhớ tới con của mình, nếu nó còn sống, nó còn lớn hơn Tảo Tảo.
Lấy lại tinh thần, An Noãn ấn mạnh vào điểm giữa đôi mày, hôm nay e rằng lại phải uống thuốc ngủ mới có thể ngủ được rồi.
Trước khi có Tảo Tảo, hầu như mỗi đêm An Noãn đều không ngủ được, cô phải dựa vào thuốc ngủ để duy trì giấc ngủ. Sau khi Tảo Tảo ra đời, hầu như ngày nào An Noãn cũng chơi đùa với nó đến khuya, về tới nhà, cô ngả đầu xuống gối là ngủ ngay. Có nhiều lúc, cô còn bế Tảo Tảo về nhà ngủ. Tình cảm đều từ từ bồi đắp mà nên, từ nhỏ đứa bé đáng thương đã không có mẹ, Lâm Dịch Xuyên ngày nào cũng rất bận rộn, hầu như không có thời gian ở bên con, bởi vậy Tảo Tảo hoàn toàn không có tình cảm đối với Lâm Dịch Xuyên, thậm chí quan hệ giữa Hứa Vĩ Thần và Tảo Tảo còn tốt hơn một chút so với Lâm Dịch Xuyên.
Ở nơi xa lạ này, những đêm dài dằng dặc, An Noãn rất nhớ đứa bé đáng yêu kia, đứa bé đã mang lại cho cô rất nhiều niềm vui.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Vĩ Thần xông thẳng vào phòng của An Noãn, dựng cô dậy. “Cái cô này, lại uống thuốc ngủ phải không? Tôi gọi điện thoại cho lão Lâm ngay bây giờ, để lão Lâm tới xử lý cô!”
An Noãn giật lấy điện thoại trên tay anh ta, tức giận mắng: “Anh điên à? Bên đó chỉ mới rạng sáng. Tôi không ngủ được, chỉ uống nửa viên thuốc thôi.”