Tình Đắng
Chương 217 : Cháu ngoại ruột, có chiều thế nào cũng không quá (4)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Trợ lý bên cạnh Mạc Trọng Huy lễ phép hỏi anh, “Tổng giám đốc Hứa, nhà thiết kế của các anh, cô An
đâu?”
“An Noãn có một buổi tiệc xã giao, có thể sẽ qua đây hơi muộn một chút, làm phiền mọi người rồi.”
Mạc Trọng Huy vẫn luôn cúi đầu, không tuyên bố bắt đầu bữa tiệc nên cũng không có ai dám lên tiếng. Có người nhỏ giọng nói với Hứa Vĩ Thần, “Tổng giám2đốc Hứa, hay là anh gọi điện lại lần nữa hổi cô ấy đi.”
Hứa Vĩ Thần gật đầu, lại bắt đầu gọi điện thoại nhưng vẫn không có ai bắt máy. “Xin lỗi, tôi vẫn đang gọi, có thể là cô ấy đang bận. Như vậy đi ngài Mạc, chúng ta cứ ăn trước đi, nhiều người như vậy đợi một mình cô ấy thì không tốt lắm.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên đứng dậy, giọng hắn8lạnh lùng dặn dò, “Trợ lý Trương, cậu tiếp đãi mọi người, tôi có việc ra ngoài một chút.”
Mạc Trọng Huy bước ra khỏi gian phòng, gọi điện thoại cho Thẩm Thần Phong, điện thoại của Thẩm Thần Phong cũng phải đợi rất lâu mới kết nối.
“Huy à, có chuyện gì vậy? Bây giờ bên tôi hơi bận”
“Có phải An Noãn đang ở cùng với anh không?”
Thẩm Thần Phong thấy trước mắt cũng không giấu nổi6hắn, anh ta cũng hơi lo lắng cho An Noãn, vậy nên đành kế lại hết những chuyện đã xảy ra cho Mạc Trọng Huy, cũng nói cho hắn biết An Noãn đã đi hướng nào.
Sau đó Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về khách sạn, cũng không biết là đêm quá yên tĩnh hay là trong xe quá thoải mái mà An Noãn ngủ thiếp đi trên ghế lái phụ.
Xe dừng lại bên ngoài khách sạn.
Hắn nhìn vẻ mặt khi ngủ của cô, không nỡ phá hỏng giây phút tốt đẹp hiếm có này, hắn chỉ mong thời gian có thể mãi dừng lại ở giây phút này. Cho dù không làm gì cả, chỉ cần nhìn cô thôi hắn cũng đã thỏa mãn rồi.
Tất cả mọi thứ đều quá tốt đẹp, hắn không kiềm chế được đưa tay lên má cô khẽ vuốt ve, vẫn là cảm giác và độ ấm đó, giống hệt như trong trí nhớ của hắn. Hắn phủ người xuống khẽ hôn lên đôi môi phấn đầy đặn của cô.
Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa xe, Mạc Trọng Huy điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi mở cửa xe. “Ngài Mạc, cảm ơn anh đã đưa An Noãn về.”
Giọng điệu của Hứa Vĩ Thần không được tốt lắm. Anh ta mở cửa xe gọi An Noãn dậy rồi kéo cô bước vào khách sạn. An Noãn còn không kịp nói lời tạm biệt với Mạc Trọng Huy. Về đến phòng, An Noãn bắt đầu trách móc, “Hứa Vĩ Thần, lúc nãy anh làm thế là rất mất lịch sự đấy.” “Đối với loại súc sinh đó thì cần quái gì phải lịch sự?” An Noãn bặm môi, tối nay quá mệt rồi, cô không muốn nói nhiều với anh ta. “Tôi đi nghỉ ngơi đây.” An Noãn bước về hướng phòng cô, Hứa Vĩ Thần trầm giọng nói từ sau lưng cô, “Cô và Mạc Trọng Huy có quan hệ gì?” An Noãn cảm thấy cần phải giải thích một chút nên quay người lại nhàn nhạt trả lời, “Quan hệ hợp tác, không phải là anh biết cả rồi sao?”
“FUCK! Đã đến lúc này rồi mà cô còn không nói sự thật?” Hứa Vĩ Thần bước từng bước lớn về phía cô, “Từ trước tới giờ tôi vẫn luôn cảm thấy quan hệ giữa hai người có gì đó rất sâu sắc, giống như đã quen biết nhiều năm rồi vậy. Một trợ lý nhà thiết kế mới ra lò như cô mà lại khiến anh ta có thể tin tưởng hoàn toàn giao cho cô một hạng mục lớn như thế. Tôi vẫn luôn nghi ngờ hai người, nhưng cũng vẫn luôn thuyết phục bản thân có thể là tôi đã suy nghĩ nhiều. Nhưng mà lúc nãy tôi lại nhìn thấy cái cảnh chết tiệt gì chứ? Anh ta vừa chạm vào cô vừa hôn cô, nếu như tôi không xuất hiện, có lẽ anh ta đã ăn cô luôn rồi.”
“Hứa Vĩ Thần, anh nói cái gì đấy hả?” An Noãn cũng tức giận. Cô lười không thèm để ý anh ta nữa, quay người chuẩn bị đi về phòng.
Hứa Vĩ Thần lại không buông tha chủ đề này, anh ta bước lên trước nắm giữ cánh tay cô lại, “An Noãn, bị tôi bắt tại trận rồi cô còn không thừa nhận, có phải muốn tôi nói với Aaron rất cả mọi chuyện rồi sau đó cô mới thừa nhận trước mặt anh ta không?”