Tình Đắng
Chương 218 : Cháu ngoại ruột, có chiều thế nào cũng không quá (5)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
An Noãn dùng sức hất tay anh ta ra, tức giận mắng, “Tôi không dơ bẩn như anh nghĩ, tôi thừa nhận cái gì?”
“Vậy cô nói cho tôi biết, cô với Mạc Trọng Huy rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Tôi nói rồi, chúng tôi là bạn hợp tác” Hứa Vĩ Thần cười lạnh, “Được, tôi gọi cho Aaron,2nói với anh ta tất cả mọi chuyện tôi nhìn thấy, bảo anh ta đừng có một lòng đối xử với cô, hoàn toàn tin tưởng cô giống như một tên ngốc vậy.” Hứa Vĩ Thần vừa nói vừa cầm điện thoại bấm số. An Noãn đoạt lấy chiếc điện thoại đó đi.
“Hứa Vĩ Thần, anh đừng có8phát điên!”
“Sao vậy? Chột dạ rồi à? Tôi tìm cô khắp nơi, tìm không thấy, Mạc Trọng Huy lại dễ dàng tìm được cô. Cô còn có thể ở trong xe anh ta yên ổn ngủ như vậy, trong lòng cô anh ta chắc hẳn là người cô rất tin tưởng, đúng chứ?”
An Noãn hít sâu một hơi,6nhỏ giọng trả lời, “Trước đây chúng tôi đã từng yêu nhau, sau đó chia tay rồi.” Hứa Vĩ Thần bình tĩnh trở lại, “Sau khi chia tay cô đến Anh, mấy năm nay cô vẫn luôn không muốn tiếp nhận Aaron chính là vì trong lòng cô vẫn còn có anh ta?”
“Tôi không có.” An Noãn quay3đầu nhìn đi chỗ khác. “An Noãn, nếu như ngày nào đó cô phản bội Aaron, lương tâm của cô đúng là bị chó gặm rồi.”
Hứa Vĩ Thần nói xong tức giận quay người trở về phòng mình.
An Noãn hướng về phía bóng lưng lạnh lùng của anh ta rống lên một câu, “Tôi sẽ không phản bội5Aaron, trong lòng tôi anh ấy là người rất quan trọng!” “Người rất quan trọng cũng đâu có nghĩa là người cô yêu nhất, đúng chứ?” Hứa Vĩ Thần nói xong câu nói có ý nghĩa sâu xa đó liền đi thẳng về phòng mình, anh ta hung hăng đá rầm lên cánh cửa một cái.
Ông cụ Thẩm bị kích động phải nhập viện, bác sĩ nói cảm xúc của ông không được ổn định, dẫn đến huyết áp tăng mạnh. Ông lão mê man ngủ một đêm, hôm sau mới tỉnh lại.
“Thế này là cô đang xếp hạng cho ba người chúng tôi đấy à?” Hứa Vĩ Thần cuối cùng cũng chịu đùa với cô. An Noãn cười nói, “Nếu thực sự xếp hạng thì Tảo Tảo chắc chắn là đứng hạng nhất.” “Lão Lâm phải đau lòng rồi.”
Trong lúc phải gánh vác khối lượng công việc lớn trên vai, Lâm Dịch Xuyên đã cho cô một bất ngờ lớn. Hôm nay khi cô tan làm vừa bước ra từ công ty, một bóng dáng bé nhỏ không biết đâu chạy ra đã trực tiếp nhào tới ôm lấy đùi cô.
“Mẹ, mẹ nhỏ, mẹ An Noãn, mẹ của Tảo Tảo.”
An Noãn vừa nghe thấy giọng nói non nớt này hốc mắt đã phiếm hồng. An Noãn kinh ngạc mừng rỡ quỳ xuống, ôm chặt đứa bé vào trong lòng, “Tảo Tảo, sao con lại đến đây?” “Lão Lâm đưa con tới đó, bởi vì con nhớ mẹ lắm rồi.” Tảo Tảo chỉ về Lâm Dịch Xuyên đứng cách đó không xa, An Noãn nhìn bóng dáng cao lớn của anh, cái người này, trên người anh còn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng cô đã mua.
Lâm Dịch Xuyên bước qua, rất tự nhiên hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói bên tai cô hai chữ “Nhớ em.” Tối hôm đó An Noãn bỏ lại công việc, cùng với hai cha con đi ăn tối. Tảo Tảo ầm ĩ muốn ăn món Trung, cậu bé nhỏ thế mà lại biết nói thế này, “Con muốn ăn món ăn quê hương của mẹ.” Thế mà ma xui quỷ khiến thế nào An Noãn lại đưa hai người họ đến nhà hàng tư nhân kia, nhà hàng đó có khẩu vị chân chất của con người Giang Thành.
Ông chủ của nhà hàng lại có thể nhận ra cô, ông cười chào hỏi cô, “Cô An, đưa bạn cô đến ăn cơm sao?”
An Noãn cười giới thiệu, “Đây là bạn trai tôi.” Tảo Tảo lại cướp lời tự giới thiệu, “Con là con trai của cô ấy.” Ông chủ thoáng giật mình, sau đó lại tươi cười, “Cô An, cô có muốn đến gian phòng của ngài Mạc không?”
Sắc mặt của An Noãn trầm xuống, nhanh chóng nói, “Không cần phiền vậy đâu, cho chúng tôi bất cứ gian phòng nào cũng được.”
Vì vậy ông chủ sắp xếp cho An Noãn ở bên cạnh gian phòng của Mạc Trọng Huy, An Noãn không được thoải mái lắm, nhưng cũng không nói gì.