Tình Đắng
Chương 222 : Mạc trọng huy từng bị trầm cảm (4)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
Mặt An Noãn từ trắng mà trở nên đỏ bừng.
“Tôi thà em mãi mãi không quay trở về còn hơn.” Mạc Trọng Huy lạnh lẽo nói xong rồi buông lỏng tay ra, đi thẳng ra khỏi phòng ăn. Vào giây phút đó, An Noãn thật sự muốn tìm một cái hố2để chui vào, cô cầm túi xách vội vàng chạy khỏi nơi này, quên luôn cả chào hỏi. Trợ lý Trường thấy thế vội vàng đuổi theo. Cậu ta chạy ra khỏi khách sạn mới đuổi kịp bước chân của An Noãn.
“Cô An, xin chờ một chút.” Trương Húc chắn lại8trước mặt cô. An Noãn cười lạnh, “Trợ lý Trương, anh đến để xem trò cười đấy à? Trò náo động lúc nãy còn chưa đủ nực cười sao?”
“Cô An, cô hiểu lầm rồi, từ trước giờ tôi vẫn luôn có chuyện muốn nói với cô, xin hãy cho tôi năm6phút có được không?”
An Noãn buồn bực hừ một tiếng, cô vòng qua cậu ta đi luôn. An Noãn lấy xe mình, gấp rút ngồi lên chuẩn bị đi.
Vừa muốn khởi động xe, Trương Húc lại dang hai tay chắn trước xe cô, bộ dạng như muốn liều chết với cô.3An Noãn nhắm mắt bình tĩnh lại rồi kéo cửa xe bước xuống.
Trong tiệm cà phê của bãi giữ xe lầu một, Trương Húc mời An Noãn một ly cà phê.
Nhìn thấy An Noãn trở về, Lâm Dịch Xuyên bực bội nói, “Gọi thế nào em cũng không nghe điện thoại, An Noãn, rốt cuộc em muốn thế nào?”
An Noãn bước đến bên cạnh anh, đôi mắt cô nghiêm túc nhìn anh đột nhiên nói, “Lâm Dịch Xuyên, chúng ta làm tình đi, làm tình với em có được không?” Lâm Dịch Xuyên cau mày, đưa tay ra sờ thử trán cô, cau mày nói, “Không phải bị sốt đấy chứ, em phát điện cái gì vậy?” An Noãn bất chấp tất cả, cô đặt tay lên cổ anh, chủ động hôn lên môi anh. Lâm Dịch Xuyên bị ép hôn, chân mày càng nhíu chặt hơn. Anh dùng sức đẩy hai tay cô ra, gầm nhẹ, “An Noãn, em phát điện gì vậy? Bị kích thích gì rồi sao?” “Em không bị kích thích, em chỉ muốn ở bên anh. Lâm Dịch Xuyên, em muốn mãi mãi ở bên anh.”
Anh không biết phải làm sao chỉ kéo cô vào lòng mình, nhỏ nhẹ an ủi cô, “Được được được, mãi mãi ở bên nhau, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, cho dù là ai cũng đừng nghĩ đến việc đưa em rời khỏi anh.”
Tối hôm đó họ không làm gì cả, chỉ ôm nhau thật chặt đi vào giấc ngủ.
Đêm đã khuya, Lâm Dịch Xuyên không thể nào ngủ được, anh cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt lạnh giá của cô rơi xuống trên ngực anh. Anh biết, những giọt nước mắt rơi xuống này là vì một người đàn ông khác. Anh không tức giận, chỉ ôm cô càng chặt hơn.
Nói không khó chịu là nói dối, trong lòng anh chua chát, lồng ngực thắt lại đau đớn, nhưng mà tất cả cảm xúc của anh đều không thể ngăn lại một phần vạn nỗi đau trong tim. Anh thương cô, anh hận không thể chịu đựng thay cô tất cả những nỗi đau này.