Tình Đắng

Chương 223 : Mạc trọng huy từng bị trầm cảm (5)

Ngày đăng: 07:11 30/04/20


Sáng sớm hôm sau, An Noãn tỉnh dậy từ trong lòng Lâm Dịch Xuyên, mặt cô dán sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, dường như cô có thể nghe thấy rõ độ mạnh mẽ2của từng nhịp đập của anh. Mặt An



Noãn đỏ lên, vừa muốn ngồi dậy, Lâm Dịch Xuyên lại đè mặt cô vào, cười cực kỳ khoái trá. “Em có biết em làm chảy biết bao nhiêu8là nước miếng trên ngực anh không, cô gái, anh bắt đầu ghét bỏ em rồi, làm sao đây?”



An Noãn bực bội hừ một tiếng rồi cắn mạnh một phát xuống ngực anh, Lâm Dịch Xuyên6bị đau đến mức kêu oai oái.



“Cái người phụ nữ bạo lực này, có thể dịu dàng một chút được không?”



“Vậy anh còn ghét bỏ em không?”



Anh bất đắc dĩ xoa lên đầu cô, “Em không3ghét bỏ anh, anh đã cảm ơn trời đất lắm rồi, nào có nỡ ghét bỏ em.”



Sau đó Hứa Vĩ Thần đưa hai người họ đến sân bay, An Noãn đương nhiên cũng đi theo cùng.



Suốt5đường đi, Tảo Tảo đều ngoan ngoãn ngồi yên, không nói một tiếng nào.



Hứa Vĩ Thần thấy lạ nên chọc nó, “Tảo Tảo, có phải đang luyến tiếc chú không? Làm sao mà không vui chút nào vậy?” Tảo Tảo quay mặt liếc ra ngoài cửa sổ, nó giận hờn nói, “Mẹ không thương con nữa rồi.”



An Noãn giật mình, ôm thằng nhóc lên đùi mình dỗ nó, “Làm sao mẹ không thương con được.”



“Tối hôm qua mẹ không ôm con ngủ, mẹ ôm lão Lâm ngủ, vứt con một mình trong góc giường.”



Hứa Vĩ Thần cười đến là dâm tà.
“Ông nội, ông cứ vậy nữa, sau này cháu cũng không đến thăm ông nữa đâu. Chuyện của An Noãn, ông cũng đừng mong cháu giúp sức, ông đừng quên cả cái nhà này chỉ có mình cháu là thân với An Noãn hơn một chút thôi.”



Anh ta không dám nói xém chút nữa anh ta còn theo đuổi cô em gái của anh ta rồi.



Ông cụ vừa nghe vậy liền chuyển vẻ mặt tươi cười, “Thần Phong à, cháu có thể giúp ông hẹn gặp con bé một lần không, ông nội rất muốn gặp nó.”



“Bình thường ông còn đánh cháu không ít lần phải không? Cháu còn lâu mới giúp ông.”



Nói nhỏ nhẹ nó không chịu ông cụ chỉ nó thể cứng rắn nói chuyện, “Vậy cháu cứ chờ ta đóng cửa cái công ty rách nát của cháu đi, cháu có tin chỉ cần một cú điện thoại của ông già này, cái công ty sách này của cháu liền đi đời luôn không?”



Thẩm Thần Phong trợn mắt nhìn, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, đồng ý giúp ông cụ hẹn gặp An Noãn. Cái cớ mà Thẩm Thần Phong có thể nghĩ ra cũng chỉ là chuyện công việc, anh ta cho người gọi điện cho JM, báo cho đội thiết kế của An Noãn đến công ty họp.



An Noãn đưa một số thành viên trong đội thiết kế của cô đến công ty của Thẩm Thần Phong dự họp, cuối cùng tiếp tân lại nói với cô, tổng giám đốc đã dặn, nhờ cô đi một chuyến đến phòng làm việc của tổng giám đốc trước.



An Noãn cau mày, không biết phải làm sao chỉ đành đi đến phòng làm việc của Thẩm Thần Phong. Thư ký đưa cô vào, sau khi vào phòng, vừa nhìn qua An Noãn liền thấy ông cụ Thẩm đang ngồi trên sofa, chân mày cô càng cau chặt hơn. Cô theo bản năng muốn chạy trốn thì Thẩm Thần Phong lại nắm chặt cánh tay cô giải thích, “Thứ lỗi cho tôi đã lấy việc công làm việc tư, hôm nay ông cụ vừa mới xuất viện, An Noãn, nể mặt tôi có được không, nói chuyện vài câu với ông cụ đi.” “Rất xin lỗi tổng giám đốc Thẩm, tối đến để dự họp.”



Vẻ mặt An Noãn rất nghiêm túc, không hề nhìn qua ông cụ bên đó.



Thẩm Thần Phong không biết làm sao chỉ đành thở dài, giọng điệu van nài, “Noãn Noãn, coi như tôi cầu xin cô, xin cô hãy ở bên ông một lát, nếu không tôi sẽ bị mắng chết mất. Cô không biết tính ông cụ xấu thế nào đâu.”



An Noãn sao có thể không biết, ba mẹ cô năm đó không phải là bị ông ta bức ép đến bước đường cùng sao? Ông cụ bước qua đưa tay ra nắm lấy tay An Noãn, cô theo bản năng giấu tay ra phía sau.