Tình Đắng
Chương 234 : Mạc trọng huy, anh đã làm gì tôi? (1)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
“Cô đừng thấy lão Lâm ngẩu, bề ngoài đẹp trai hơn người mà lẩm, cô không biết đâu, trước kia lúc học đại học, cậu ta thường xuyên không tắm, mọi người đều chế cậu ta đấy.”
An Noãn có chút xấu hổ, đây quả thực không phải Lâm Dịch Xuyên mà cô biết. Chẳng lẽ Lâm Dịch Xuyên ưa sạch sẽ ở trước mặt cô đều là giả vờ sao?
“Tôi lại nói cho cô biết thêm một bí mật nhỏ nhé, trước kia lúc học đại học2lão Lâm yêu hoa khôi trường, sau đó hoa khôi trường có thai trước khi cưới, nhưng đứa bé không phải là con của lão Lâm, vậy là bị cắm sừng rồi.”
Da đầu An Noãn tê tê.
Cuối cùng Hứa Vĩ Thần không chịu nổi nữa, mắng, “Lão Cao, cậu có tin cậu còn nói nữa, lão Lâm sẽ phi tới đây tẩn cho cậu một trận ra trò không hả?”
Hứa Vĩ Thần lại chuyển hướng qua Án Noãn, “Nhóc con, cô đừng tin lời cậu ta, tên8này xấu xa lắm, cậu ta có xích mích với lão Lâm nhà cô. Trước kia cậu ta mới là người thích hoa khôi trường, nhưng hoa khôi trường luôn mê mệt lão Lâm nhà cô, có điều lão Lâm nhà cô không phải là người nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu không bây giờ cũng đã không chọn cô rồi.”
An Noãn trợn mắt, lười phản ứng với anh ta.
Đợi khoảng một tiếng, Thị trưởng mới lững thững tới, sau lưng còn có hai người nữa,6ông ta còn rất hách dịch, “Thật xin lỗi các vị, vừa rồi có việc nên phải nán lại, đợi lát nữa tôi tự phạt ba ly. Giới thiệu với mọi người hai người, vị này là tổng giám đốc Lục của công ty TNHH kiến trúc Kinh Hạ, vịnày là cô Lựu nhà thiết kế của Kinh Hạ, con bé cũng là cháu gái tôi, ở giới kiến trúc vẫn hy vọng các vị quan tâm nhiều hơn.”
An Noãn, Hứa Vĩ Thần, Cao Viễn đều ngớ3ra.
Một bữa cơm, ý của lãnh đạo đã rất rõ ràng, để cho hai công ty bọn họ biết khó mà lui. Có lẽ ông ta cũng sợ thực lực quá chênh lệch, đến lúc đó hành động ngầm quá lộ liễu. An Noãn giận đến nỗi có chút không thở nổi, thói đời này thật sự làm cho người ta bức bách. “Xin lỗi, tôi vào phòng vệ sinh một chút.” An Noãn muốn đi ra ngoài hít thở không khí trong lành. Thật ra thì5cô cũng không xem trọng hạng mục này, nhưng cô không muốn Hứa Vĩ Thần buồn. An Noãn vào phòng vệ sinh rất lâu, lúc đi ra, cô bất ngờ gặp Thẩm Thần Phong, công tử nào đó đang trêu ghẹo người đẹp bên ngoài nhà vệ sinh nữ. Nhìn thấy An Noãn, anh ta hơi lúng túng đuổi người đẹp đi, làm hại người đẹp liên tục lườm An Noãn.
“An Noãn, cháu vừa gọi bác là gì?”
Bị hỏi như vậy, An Noãn lại xấu hổ.
“Cháu không bị bắt nạt, bác đừng nghe Thần Phong nói linh tinh.” Thẩm Thần Phong không chịu để yên, cướp lấy điện thoại, hết sức nghiêm túc nói, “Bác hai, là thế này, không phải gần đây chính phủ định đầu tư hai trăm triệu để xây dựng thư viện công cộng sao.” Thẩm Thần Phong một hơi kể lại hết mọi chuyện đã xảy ra một lần, may mà biểu đạt của anh ta rất rõ ràng, Thẩm Diệc Minh lập tức hiểu ngay.
“Thần Phong, cháu để Noãn Noãn nghe điện thoại đi.” “Chậc chậc, có cháu gái rồi liền không coi trọng đứa cháu này nữa.”
Thẩm Thần Phong chua chát nói rồi lại đưa điện thoại cho An Noãn.
“Noãn Noãn, cháu yên tâm, chuyện này bác sẽ làm chủ cho cháu, bây giờ bác đang ở vùng khác, ngày mai bác sẽ trở về, cháu chờ bác.”
Thật ra thì Thẩm Diệc Minh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là xong, nhưng ông lại cứ muốn trở về đích thân xử lý chuyện này. Cúp điện thoại, Thẩm Thần Phong trêu ghẹo nói, “Hay là để anh vào lộ mặt nhé, nói không phải chú Thị trưởng sợ anh lắm đấy.” An Noãn không cho Thẩm Thần Phong đi vào.
Lúc chia tay, Thẩm Thần Phong đột nhiên kéo tay cô, nói rất nghiêm túc, “Đúng rồi An Noãn, có chuyện này anh muốn nói với em một chút, gần đây ông nội luôn ầmĩmuốn đến Giang Thành một chuyến, nhưng bác sĩ gia đình nói sức khỏe ông nội không tốt, không thể đi máy bay, cũng không thể lặn lội đường xa. Trong nhà không có ai có thể khuyên được ông cả, nếu như có thể, em trở về khuyên ông một chút đi.”
Thấy vẻ mặt An Noãn hơi dãn ra, anh ta tiếp tục nói, “Nói thật, anh cũng rất phản đối cách làm năm đó của ông nội, kiên quyết muốn chia rẽ hai người yêu nhau, nhưng dù sao chuyện cũng qua rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước. Bao năm nay ông cũng hối hận lắm, ông đã lớn tuổi rồi, không biết còn có thể sống được mấy năm nữa. An Noãn, em hãy tha thứ cho ông một lần đi.”