Tình Đắng
Chương 235 : Mạc trọng huy, anh đã làm gì tôi? (2)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
An Noãn còn chưa kịp nói gì, Hứa Vĩ Thần đã đi ra ngoài tìm cô.
Thấy Thẩm Thần Phong kéo tay cô, Hứa Vĩ Thần lập tức sầm mặt lại.
An Noãn rút tay về, thản nhiên nói với Thẩm Thần Phong, “Em đi vào trước, ngày khác hãy nói.” Tối hôm đó trở2lại khách sạn, sắc mặt Hứa Vĩ Thần rất kém, nhưng anh ta vẫn không phát tiết ra ngoài.
An Noãn không nhịn được giải thích đơn giản, “Tôi và Thẩm Thần Phong không có gì với nhau cả, anh đừng hiểu lầm” “An Noãn, có phải là người đàn ông nào cô cũng8có thể cầm tay, còn có thể đường hoàng nói không có gì không?”
“Thật sự không phải như anh nghĩ đâu.”
Hứa Vĩ Thần khoát tay, “Không cần giải thích với tôi, tôi không phải là gì của cô, chỉ là đôi khi tôi thấy bất bình thay cho lão Lâm thôi.”
An Noãn biết6có giải thích nhiều hơn nữa cũng vô dụng, rồi một ngày chân tướng sẽ rõ ràng.
Buổi tối ngày hôm sau, tài xế của Thẩm Diệc Minh tới đón An Noãn, An Noãn lên xe mới phát hiện Thẩm Diệc Minh đích thân tới đây.
Hai người đối mặt với nhau, An Noãn lí3nhí gọi một tiếng “bác”.
Thẩm Diệc Minh cười, nắm chặt hai tay cô.
Người cảnh vệ ngồi ở ghế phụ quay đầu lại, cười nói với An Noãn, “Cô An, ngài Thẩm mới từ vùng khác về đây, còn chưa về nhà đã tới gặp cô rồi. Theo tôi thấy cô vẫn nên cho5ngài Thẩm một bức ảnh đi, để cho lúc ngài Thẩm ở vùng khác bớt nhớ nhung cô.”
Từ trước đến nay An Noãn chưa từng nghĩ, có một ngày cô vẫn có thể có người nhà, hơn nữa đối với người nhà mà nói, cô còn quan trọng như vậy. Thẩm Diệc Minh nói chuyện với An Noãn một lúc lâu, bọn họ mới chuyển tới một căn phòng khác. Lưu Uy đang ngồi thẳng, nhìn thấy Thẩm Diệc Minh, ông ta vội vàng đứng lên, dáng vẻ cúi đầu khom lưng quả thực quá không giống với hôm đó chút nào.
“Ngài, mời ngài ngồi.” Ngay cả nói chuyện cũng ấp úng. Thẩm Diệc Minh thu xếp cho An Noãn ngồi xuống trước, còn mình thì ngồi ở bên cạnh An Noãn, từ đầu đến cuối tay đều nắm chặt tay An Noãn.
Lưu Uy nhìn thấy vậy hơi ngớ ra, lại cảm thấy hình như cô gái này nhìn rất quen mắt, nhưng ông ta không dám hỏi gì, thậm chí còn không dám nhìn thêm cái nữa.
“Hôm nay tôi mời anh tới dùng cơm, thật ra thì không có chuyện gì quan trọng cả, cũng không phải chuyện công, chỉ là muốn giới thiệu với anh một người thôi.”
“Ngài, xin ngài dặn dò.”
Thẩm Diệc Minh chỉ An Noãn, “Đây là An Noãn, cháu gái của tôi, lưu lạc bên ngoài ba mươi năm, gần đây nhà họ Thẩm chúng tôi mới tìm được cháu nó về, nó là miếng thịt trong lòng cụ ông, cũng là bảo bối của mấy người bác chúng tôi. Nghe nói trước đó An Noãn từng ăn cơm với anh, vẫn hy vọng trong tương lai anh quan tâm tới cháu nó nhiều hơn một chút.”
Lúc này Lưu Uy mới nhớ ra cô là nhà thiết kế của JM, mấy ngày trước mới ăn cơm cùng nhau.
Ông ta bị dọa hai chân run rẩy, ấp a ấp úng nói, “Xin ngài yên tâm, cô An là nhà thiết kế nổi tiếng của JM, tôi đã từng xem tác phẩm của cô ấy, gần đây vừa vặn có một hạng mục lớn, đang tính hợp tác với cô An nữa.”
Thẩm Diệc Minh lạnh lùng nói, “Thật ra thì hạng mục gì đó, tôi không tán thành cháu nó đi làm, người nhà hy vọng cháu nó ở nhà với ông nhiều hơn, có điều nhóc con này rất bướng bỉnh, rất mạnh mẽ, người làm bác tôi đây cũng hết cách rồi, chỉ có thể mặc cháu nó thôi. Thấy mấy ngày nay tâm tình cháu nó không tốt lắm, tôi khó chịu trong lòng, cháu gái mới tìm lại được, không thể để cho cháu nó ở Bắc Kinh bị bắt nạt đúng không?”
Chân Lưu Uy hoàn toàn mềm nhũn, ông ta không ngừng run rẩy. “Ngài... ngài yên tâm, ở Bắc Kinh chúng ta, không ai dám ức hiếp cô An cả.” Thẩm Diệc Minh cười nói, “Có câu này của Thị trưởng Lưu thì tôi yên tâm rồi.”