Tình Đắng
Chương 241 : Về nhà họ thẩm (3)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
An Noãn cười nói, “Đâu có khoa trương như anh nói chứ.”
“Anh hoàn toàn không khoa trương chút nào, em không biết đâu, bao năm nay ông luôn cầm ảnh của mẹ em khi còn sống, thường xuyên nhìn đến rơi nước mắt. Em có thể tưởng tượng được ông sinh ba người con trai, chỉ có một cô con gái út, trước đây lúc con gái út ở bên ông còn rất2thân thiết nữa. Tóm lại, từ từ sống chung rồi em sẽ cảm nhận được thôi.”
***
An Noãn làm việc mặc dù rất bận, nhưng có bạn thể nào thì hàng ngày cô vẫn dành thời gian đến bệnh viện thăm ông, có lúc ăn cơm với ông, có lúc ngồi một lát đã đi luôn.
Sức khỏe của ông càng ngày càng tốt, tâm tình cũng rất tốt, ngày nào cũng đòi xuất viện.8Lần nào An Noãn đến bệnh viện, các bác đâu cũng đều tố cáo với cố. Hôm nay An Noãn tan làm sớm, định ở bên ông lâu thêm chút.
Cô ngồi bên giường gọt táo cho ông, Mạc Trọng Huy đột nhiên xách hoa tươi và giỏ trái cây đi vào, cô kích động làm rơi quả táo xuống đất, cũng suýt nữa cắt dao vào tay. Ông cụ Thẩm đều nhìn thấy6cả.
Mạc Trọng Huy không hề bất ngờ khi thấy An Noãn, hắn đi thẳng tới trước mặt ông, lễ phép nói, “Ông cụ Thẩm, nghe nói ông nằm viện, ông nội cháu bảo cháu đến thăm ông.”
Ông cụ Thẩm thở dài một cái, “Ông nội cháu có lòng quá, gần đây ông ấy thế nào?” Mạc Trọng Huy mím môi, nhìn An Noãn, bình tĩnh nói, “Vẫn như vậy ạ, bác sĩ dặn3người nhà cố gắng hết sức ở bên ông nhiều hơn, ông có thể ra đi bất cứ lúc nào.” “Sinh lão bệnh tử, chuyện này chẳng thể nào tránh được, ông cũng sẽ có một ngày như vậy thôi.” Ông cụ Thẩm nói rồi đột nhiên nắm chặt tay An Noãn, “Trước kia ông luôn nói, chỉ cần tìm được bảo bối của mình về thì đời này không còn gì tiếc5nuối nữa. Nhưng bây giờ lại không nghĩ như vậy, ông vẫn muốn sống thêm mấy năm, muốn ở bên Noãn Noãn nhiều hơn, ông rất sợ có một ngày ông rời đi, cháu lại bị người ta bắt nạt.”
“Ông ngoại, ông đừng nói những lời như vậy, bác sĩ nói sức khỏe của ông rất tốt.”. Ông cụ Thẩm lắc đầu, “Sức khỏe không nói trước được, trước kia ông Mạc cũng rất khỏe, đột nhiên lại kiểm tra ra loại bệnh này.” An Noãn không biết nên an ủi ông như thế nào, dù sao đến cái tuổi này rồi, cũng có thể nhìn thấy được thời gian tiếp theo.
Sau đó ông cụ Thẩm kiên trì giữ Mạc Trọng Huy ở lại ăn cơm, nhìn ra được ông rất thích Mọc Trọng Huy. Thỉnh thoảng lại so sánh hẳn với Thẩm Thần Phong, nếu như Thẩm Thần Phong ở đây có lẽ sẽ tức điên mất.
An Noãn bĩu môi, bình tĩnh nói, “Tôi không muốn chết, tôi vẫn còn rất nhiều thứ không buông bỏ được.”
Bận rộn làm việc, chớp mắt đã qua nửa tháng, hôm qua ông cụ Thẩm xuất viện, chọn một ngày tốt bảo An Noãn tối nay trở về nhà họ Thẩm. Nửa tháng này Lâm Dịch Xuyên không gọi cho cô bất cứ cuộc gọi nào, tối nào An Noãn nằm ở trên giường cũng nhớ Tảo Tảo, nhiều lần cầm điện thoại ra, ấn vào số của anh, lại không có dũng khí gọi qua đó.
An Noãn không nói cho Hứa Vĩ Thần biết quan hệ giữa mình và nhà họ Thẩm, gần đây Hứa Vĩ Thần cũng rất bận, thành người bay trên bầu trời rồi, thời gian ở Hồng Kông còn nhiều hơn ở Bắc Kinh nữa.
Cô đã gặp hết người nhà họ Thẩm, chung sống còn rất hòa thuận, nhưng thật sự phải đến nhà họ Thẩm, An Noãn vẫn căng thẳng.
Thẩm Diệc Minh đích thân tới đón cô, dọc đường ông luôn nắm chặt tay cô, khiến cô thả lỏng hơn nhiều.
“Đã gặp hết mọi người trong nhà rồi, căng thẳng cái gì chứ, cũng chỉ là cả nhà cùng ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện gì cả đâu.”
Thẩm Diệc Minh cứ an ủi cô mãi.
Đển biệt thự nhà họ Thẩm, nơi này không giống với tưởng tượng của An Noãn cho lắm, không phải là một biệt thự hiện đại xa hoa mà là một căn nhà cũ, nhìn có vẻ đã có nhiều năm. Dọc theo thềm đá đi vào, trong sân trông rất nhiều hoa cỏ, hương thơm bay tới rất thoải mái.
Hình như ông đã sớm đứng đợi cô ở cửa, thấy cô liền vui sướng đi tới kéo tay An Noãn, dẫn cô đến phòng khách. Người cả nhà đã đến đông đủ cả, ông cụ Thẩm cười vui vẻ nói, “Cháu đã gặp hết tất cả mọi người rồi, không cần giới thiệu từng người nữa đúng không?”