Tình Đắng
Chương 242 : Về nhà họ thẩm (4)
Ngày đăng: 07:11 30/04/20
An Noãn gật đầu.
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn dẫn cô đến chào hỏi với từng nhà một.
“Đây là bác cả Thẩm Diệc Bái của con, bác dâu cả Đậu Nhã Quyên, anh trai Cả Thẩm Thần Dật, chị dâu Cả Du Hạ, thằng nhỏ này là cháu trai lớn Thẩm Tử Mặc của cháu, nó nghịch ngợm2vô cùng, trong nhà không có ai có thể trị nổi nó hết.”
Bác cả, bác dâu, anh họ, chị dâu đều phát phong bao dầy cho An Noãn, An Noãn cũng cho Thẩm Tử Mặc một cái. Thẩm Tử Mặc lớn hơn Tảo Tảo một chút, nó di truyền vẻ mặt xinh đẹp của anh họ và chị dâu8nên rất đáng yêu. Nhìn thấy nó, An Noãn bắt đầu nhớ Tảo Tảo. Ông lại dẫn cô đi đến trước mặt Thẩm Diệc Minh, giới thiệu, “Đây là bác hai Thẩm Diệc Minh của cháu, bác dấu Tiết Ngọc Lan, anh họ Thẩm Thần Bằng, ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn chưa tìm được một người vợ6đàng hoàng.”
Cả nhà bác hại cũng tặng phong bao cho cô. Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa đầu An Noãn, cười nói, “Mừng cháu về nhà, sau này cố gắng đừng ở khách sạn nữa, về nhà ở đi, ở nhà đồng người náo nhiệt.”
Cuối cùng ông dẫn cô đến trước mặt cả nhà Thẩm Thần Phong, “Đây là3bác ba Thẩm Diệc Bác, bác dấu Miêu Dung, anh họ Thẩm Thần Phong”. Thẩm Diệc Bác và Miêu Dung đưa phong bao, Thẩm Thần Phong thì lưu manh nói với cô, “Anh từng tặng em một hạng mục lớn rồi, gần đây hơi nghèo, còn đang định mượn em ít tiền tiêu đây.”
Thẩm Thần Phong nói xong bị5Thẩm Diệc Bác đánh cho một cái. “Được rồi được rồi, con đùa chút thôi mà, có nghèo thế nào cũng không thể để em gái bảo bối của anh chịu thiệt được.” Thẩm Thần Phong hào sảng tặng phong bao.. “Ông nội, chúng con đều tặng phong bao, ông tặng cái gì thế?”
Ông cụ Thẩm trầm giọng nói từng tiếng một, “Tất cả của ông đều là của Noãn Noãn, bao gồm ngôi nhà này, sau khi ông chết đi, toàn bộ đều sẽ thuộc về Noãn Noãn hết.”
An Noãn kinh ngạc, những người khác thì lại rất bình tĩnh.
“Ông ngoại, không thể được, cháu không cần”
Chớp mắt lại qua nửa tháng nữa, hạng mục thư viện luôn tiến hành rất thuận lợi, hôm nay An Noãn đến tòa thị chính họp, Thị trưởng đích thân gặp cô, thái độ đối với cô vô cùng tốt. “Cô An, hạng mục này không gấp, cô có thể thiết kế từ từ, ông cụ Thẩm đã đích thân gọi điện thoại cho tôi, trách tôi bóc lột thời gian của cô, hại cô không có thời gian ở bên ông ấy. Cô giải thích giúp tối trước mặt ông cụ Thẩm một chút được không?”
An Noãn bặm môi, ông ngoại cô thật là, gần như cách một ngày An Noãn lại về thăm ông một lần, thế mà ông lại vẫn chưa vừa lòng.
“Ngài yên tâm đi, tôi sẽ giải thích với ông tôi.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lưu Uy lau mồ hôi.
Ông cụ Thẩm đột nhiên gọi điện thoại cho ông ta, không hiểu tại sao tự dưng đùng đùng tức giận một trận, làm cho trái tim nhỏ bé của ông ta lo lắng quýnh hết lên. Ông ta vội vàng gọi An Noãn qua đây họp, cho cô thời gian dư dả. Đi ra khỏi tòa thị chính, An Noãn vốn định đi thăm ông nhưng cô lại nhận được một cuộc điện thoại từ Luân Đôn, mà không phải là số điện thoại của Lâm Dịch Xuyên.
“An Noãn, chào cháu, bác là mẹ của Dịch Xuyên.”
An Noãn hơi ngớ ra, nơm nớp lo sợ chào hỏi, “Bác gái, cháu chào bác.”
“Là thế này, Jim bị bệnh rồi, không biết cháu có thời gian về đây thăm nó một chút không?” “Tảo Tảo bị bệnh ạ?”
“Bác sĩ nói là sốt vi rút, cứ sốt cao mãi không hạ, mệt mỏi buồn ngủ, mỗi lần tỉnh lại nó đều khóc đòi cháu. Bác không biết giữa chảu và Dịch Xuyên xảy ra mâu thuẫn gì, bác muốn nhờ cháu trở về thăm Jim một chút, thằng bé này cứ đòi cháu suốt thôi.”