Tình Đắng
Chương 259 : Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn chưa quên được (1)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Lâm Dịch Xuyên ở đầu bên kia cười khẽ, hỏi, “Vậy em có nhớ anh không?” “Lão Lâm, anh đưa Tảo Tảo qua đây đi, em đưa hai người tới gặp ông ngoại.”
“Bên này qua một ngày nữa thôi là anh xử lý xong công việc rồi, tới lúc đó anh sẽ đưa Tảo Tảo đến. Em đánh tiếng trước với ông ngoại đi đã, tránh tới lúc đó ông cụ lại không chịu gặp2anh.”
“Cho dù ông ngoại phản đối, em cũng sẽ ở bên anh.” Câu này như thể nói cho chính bản thân cô nghe vậy. Lâm Dịch Xuyên cười rất thỏa mãn, vô cùng tự tin nói, “Anh xuất sắc như vậy, ông ngoại em còn không chấp nhận anh sao? Ngược lại là em đấy, anh thật sự không có lòng tin lắm.”
An Noãn nhếch môi.
“Lão Lâm, lần trước mẹ của Tảo Tảo xuất hiện,8tại sao anh lại không nói thẳng với em?”
“Anh không để ý đến cô ta, cũng thấy không cần thiết phải lấy chuyện này ra để nói. Cô ta cũng chỉ là muốn gặp Tảo Tảo mà thôi.”
“Anh có để cô ấy gặp không?” “Không, anh sẽ không cho phép cô ta gặp Tảo Tảo, cô ta không xứng làm mẹ của Tảo Tảo.” Trong lòng An Noãn có một sự khó chịu không nói6thành lời. Lâm Dịch Xuyên lại nói chuyện với cô một lúc, An Noãn bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay biết. Hôm sau tỉnh dậy phát hiện điện thoại lại vẫn đang kết nối. “Lâm Dịch Xuyên, anh điên rồi à?” An Noãn hét lên vào điện thoại, “Gọi điện thoại quốc tế đường dài rất đắt đấy.” Đầu bên kia cười khẽ ra tiếng, “Anh biết, anh rất nhớ em, nghe3tiếng em thở giống như em đang ở bên anh vậy.”
“Anh là đồ thần kinh!”
An Noãn “bụp” một tiếng cúp điện thoại.
An Noãn đánh răng rửa mặt xong xuống nhà ăn sáng, ông đã chờ cô ở phòng ăn rồi. Bác dâu cả cười trêu chọc, “Ba, công chúa của ba xuống rồi kìa, vậy chúng ta có thể ăn sáng rồi phải không?”
Sau khi Đậu Nhã Quyên đi, Thẩm Thần Phong khoác lấy vai cô, cười nói, “Đi, anh đưa em ra ngoài ăn đồ ngon nào.”
Thẩm Thần Phong lái xe đưa An Noãn tới nhà hàng, gọi rất nhiều đồ ngọt cho cô, nhưng An Noãn lại chẳng có chút khẩu vị nào.
“Nghe nói em rất thích ăn đồ ngọt, nhà hàng này rất nổi tiếng, em nếm thử xem.”
Thẩm Thần Phong đẩy một miếng bánh kem đến trước mặt An Noãn. An Noãn ăn tạm bợ hai miếng, chẳng thấy ngon chút nào.
“Lúc tâm trạng không tốt thì ăn gì cũng không thấy ngon đúng không?”
An Noãn phụng phịu.
“Noãn Noãn, anh nói thật, anh rất hiểu tâm tâm lý của ông, ông thương em như vậy sao nỡ để em lấy chồng ở tận Anh được? Đứng ở lập trường của anh, anh cũng mong em có thể ở lại Bắc Kinh, để lúc nào cũng có thể gặp mặt được.” An Noãn cúi thấp đầu, điều này cô có thể hiểu được, ông nổi giận như thế hoàn toàn là vì quan tâm cô, không nỡ xa cô. “Nhưng em không thể bỏ Lâm Dịch Xuyên được.”
“Dù sao anh cũng lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm rồi, anh nhìn người chuẩn lắm, thật ra tình cảm của em dành cho Lâm Dịch Xuyên phần lớn là cảm động đúng không? Nếu lúc em ở bên cạnh cậu ta mà chưa từng quên Huy thì ở bên nhau sẽ thành nỗi tổn thương lớn nhất đấy. Đến lúc đó kết hôn rồi lại ly hôn thì mất giá lắm.”
An Noãn hung hăng lườm anh ta một cái, khó chịu hừ lạnh, “Thẩm Thần Phong, anh đừng có tự cho mình là đúng, kiểu công tử chơi bời như anh sẽ không thể cảm nhận được tình yêu thật sự đâu.”