Tình Đắng

Chương 260 : Tình yêu thế nào mà bốn năm vẫn chưa quên được (2)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


Thẩm Thần Phong nhún vai, từ chối cho ý kiến. ^ “Em còn đang sợ ăn với anh một bữa cơm, có khi nào rước tới họa sát thân hay không đây này.”



Thẩm Thần Phong xấu hổ cười cười, “Không đầu, chuyện Lưu Vi chỉ2là chuyện ngoài ý muốn thôi, thường thì phụ nữ của anh nghe lời lắm.”



“Thẩm Thần Phong, anh có nhiều bạn gái như thế anh thấy có thú vị không? Rốt cuộc anh có ý đồ gì vậy?” Thẩm Thần Phong nói với vẻ ngả8ngớn, “Tất nhiên là thú vị rồi, lúc họ ở bên anh, họ chỉ muốn được anh mua túi xách, đồ trang sức hàng hiệu cho, anh tìm đến bọn họ cũng chỉ vì vẻ đẹp và cơ thể trẻ trung của họ thôi.” “Đừng6nói nữa, em sắp lộn mửa ra rồi.”



Thẩm Thần Phong gõ lên trán cô một cái, “Là em hỏi anh trước cơ mà, anh nói thật với em thì em lại không thích nghe. Nói thật đấy, Noãn, em nói đỡ giúp anh với Huy3đi, bảo cậu ấy buông tha cho Lưu Vi, đừng làm lớn chuyện lên nữa, dù sao đối phương cũng là Thị trưởng, bên trên vẫn còn có người nữa mà.”



Ăn cơm xong, Thẩm Thần Phong còn đòi đi mua đồ với cô, tặng cô5quá coi như để bồi tội, nhưng An Noãn lại nhận được điện thoại của Lý Hân Như.



Giọng nói của Lý Hân Như vẫn trong trẻo như ngày nào, nhưng giờ nó lại xen lẫn chút lạnh lùng, “Chị An Noãn, giờ chị có rảnh không? Tôi có chút chuyện muốn nói trực tiếp với chị.”



An Noãn nhìn người bên cạnh, nhàn nhạt đáp, “Rảnh” Dập điện thoại, Thẩm Thần Phong lại gõ lên đầu cô, không vui nói, “Anh từ chối bao cô chỉ để ở bên cạnh em một ngày, thế mà con nhóc nhà em lại càng lúc càng không biết điều, em tưởng anh dễ hẹn lắm đấy à?” Thẩm Thần Phong lái xe đưa cô đến tiệm cà phê, vẫn là tiệm hôm qua. Có lẽ tiệm cà phê đó là do Mạc Trọng Huy mở, Lý Hân Như rất có cảm tình với nó, dù hôm qua đã xảy ra chuyện không vui ở đó nhưng cô ta vẫn hẹn ở đây. Lúc Thẩm Thần Phong đi còn dặn đi dặn lại, “Hôm nay nếu như có người dám ức hiếp em, nhất định phải gọi điện cho anh, tuyệt đối không được nín nhịn nữa đâu đấy.” An Noãn gật đầu, đuổi anh ta đi.



Cô vào ngồi trong tiệm được nửa tiếng Lý Hân Như mới lề mề đến, trên sống mũi cao là kính râm to bản, che lấp nửa khuôn mặt, trông hơi lạ lẫm.



Cô ấy đi thẳng tới chỗ đối diện với An Noãn rồi ngồi xuống, bỏ kính ra là một gương mặt lạnh tanh.
An Noãn ngồi đối diện với cô như một kẻ tội đồ.



“Lý Hân Như, cô đừng như vậy, có lẽ Mạc Trọng Huy cũng chỉ nói vậy thôi, giống như cô nói ấy, người nhà hai người sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra. Cô có thể đi tìm ông anh ta, có lẽ ông Mạc có thể giúp được cô.”



Lý Hân Như ngẩng phắt lên, hung ác nhìn An Noãn, “Chị cho tôi cái gợi ý tồi tệ gì thế hả? Anh ấy ghét nhất là tội lỗi ông anh ấy ra nói.” An Noãn nhãn mày. “Chuyện hôm nay tôi tới tìm chị mong chị không nói cho anh ấy biết, nếu không anh ấy lại giận tôi mất.” Lý Hân Như nói xong liền uống sạch tách cà phê.



“Hôm nay tôi đến tìm chị là để nói cho chị biết tôi sẽ không từ bỏ anh ấy đâu, dù cho đối thủ có là chị, tôi cũng sẽ không mềm lòng.”



An Noãn bất đắc dĩ cười, “Yên tâm đi, tôi sẽ không trở thành đối thủ của cô đâu.”



“Vì chị có Aaron rồi đúng không? An Noãn, tôi hỏi chị, chị yêu Aaron hay yêu Huy của tôi?” An Noãn hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Tôi không muốn nói tôi yêu ai cả, tôi chỉ muốn nói cho cô biết tôi sắp kết hôn với Aaron rồi, nhanh thôi.”



Lý Hân Như có vẻ thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt nói, “Tôi rất mong ngày đó mau tới, tới lúc đó tôi nhất định sẽ đến tận nơi chúc mừng, chuẩn bị cho hai người một món quà lớn”



Lúc rời đi Lý Hân Như vẫn hơi tức giận, còn An Noãn thì vẫn ngồi lại tiệm cà phê thêm một lúc nữa.