Tình Đắng
Chương 266 : Mềm lòng (3)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Cô gái kia bĩu môi, hừ một tiếng, “Anh mà đối xử tốt với em được như một nửa ngài Mạc đối xử với cô An thôi thì đời này em chết cũng không còn gì để nuối tiếc.” Trong thời gian sau đó,2An Noãn luôn có vẻ mất tập trung, biểu cảm của Lâm Dịch Xuyên cũng rất u ám, anh là một người thông minh, dáng vẻ muốn nói mà lại thôi của cô gái kia, anh làm sao có thể không hiểu.
Riêng Tảo Tảo8lại ăn uống rất ngon miệng, thằng bé ngây thơ hỏi Án Noãn, “Mẹ ơi, ở quê hương của mẹ, có phải sẽ gặp được rất nhiều bạn bè của mẹ không?”
Đúng vậy, Giang Thành quá nhỏ, gần như đi đến đâu cũng có6thể gặp được người quen.
Ăn cơm xong, ba người lại đi dạo trên đường.
Lâm Dịch Xuyên đút tay xong túi, tụt lại phía sau một đoạn xa, đến cả Tảo Tảo cũng phát hiện ra được tình trạng khác thường của anh, “Mẹ ơi,3lão Lâm đang giận ai vậy ạ? Hình như Tảo Tảo có làm gì sai đâu?” Khi Lâm Dịch Xuyên theo đến nơi, An Noãn mỉm cười hỏi anh, “Con trai anh hỏi anh đang giận ai kia? Chúng em đã làm sai gì5hả?” Lâm Dịch Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái, bước tới trước nắm tay Tảo Tảo.
An Noãn trở thành người bị bỏ mặc, cô mặt dày bước lên phía trước, khoác cánh tay anh đầy thân mật, “Xem ra em đã làm sai chuyện gì rồi, anh phải nói với em chứ, em có chỗ nào không ổn, như thể em mới sửa được.”
“Đi xa ra, đừng làm phiền anh.”
Lâm Dịch Xuyên hất tay cô ra.
Nhưng An Noãn không chịu, cô khoác tay anh một lần nữa, nghiêm túc nói, “Quá khứ của em, nếu như anh muốn biết, anh có thể hỏi em bất cứ lúc nào, em sẽ luôn thẳng thắn nói với anh.”
“Không muốn biết, tránh xa anh ra.”.
Lâm Dịch Xuyên lúc này đang rất bực bội.
An Noãn gãi gãi đầu, người đàn ông này có lúc thật nhỏ mọn, khiến người ta phải phiền lòng. “Lâm Dịch Xuyên, em muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt của cửa hàng này ngon lắm, anh đi mua cho em đi.” Lâm Dịch Xuyên tức giận hầm hừ, “Em tự mua đi, anh có phải người giúp việc của em đâu.”
“Cháu kiên định như thế, nếu như bác không đồng ý, có khác nào đến cả bác cũng mất cháu? Cháu mau về Bắc Kinh đi, đến bệnh viện thăm ông cụ, bác sẽ tìm thời gian gặp mặt bạn trai cháu, có chút chuyện cần phải nói với nó.” “Bác, hai hôm nữa rồi cháu về, ngày mai cháu phải đi gặp ba mẹ.” “Cũng được, hiếm có dịp về đấy, cháu ở bên họ cũng được. Gần đây bác có kế hoạch dời mộ của mẹ cháu về Bắc Kinh, như thế chúng ta đi thăm mẹ cháu cũng tiện hơn.”
“Bác, không được đâu.” “Chuyện này không cần gấp, đợi cháu về rồi chúng ta bàn bạc sau.”
Lâm Dịch Xuyên mua bánh ngọt về, An Noãn vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Diệc Minh. Anh bình thản cất tiếng hỏi, “Đang gọi điện thoại cho ai vậy?” “Bác em, báo rằng ông ngoại em lại nằm viện rồi, bảo em về thăm ông.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ nhíu mày, đưa phần bánh ngọt tới trước mặt cô. Lúc này An Noãn thực sự đói lắm rồi, cô ăn ngấu ăn nghiến. Lâm Dịch Xuyên vô cùng ghét bỏ mà hầm hừ, “Sao anh lại thích em chứ, nhìn cái tướng ăn này, thằng đàn ông nào nhìn thấy mà không chạy mất dép.”
An Noãn trợn mắt, tức giận nói, “Lâm Dịch Xuyên, hôm nay hình như anh rất ghét bỏ em? Có giỏi thì sau này đừng hôn em, đừng ngủ cùng giường với em nữa.”
Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên khẽ giật giật, quay người vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra, An Noãn khẽ thở dài. Khi Lâm Dịch Xuyên tắm rửa xong bước ra, An Noãn đã ăn hết quá nửa miếng bánh to.
Anh nhíu mày nhắc nhở, “Ăn ít thôi, nửa đêm lại kêu đau bụng.”
“Hay là anh ăn hết hộ em đi, đắt lắm, vứt đi thì phí.”
Lâm Dịch Xuyên mím môi, lạnh lùng nói, “Anh chê em.”
An Noãn vừa buồn cười vừa thấy tức giận, anh càng nói như thế, cô càng muốn ép anh ăn. Cô cầm miếng bánh tới trước mặt anh, dùng thìa xúc một miếng cưỡng ép đút cho anh.