Tình Đắng
Chương 267 : Mềm lòng (4)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Lâm Dịch Xuyên tắc vô cùng, “Em đừng dã man như thể có được không?”
“Em dã man đấy, thì sao nào, ai bảo anh chê em, hôm nay anh không ăn hết phần bánh thừa của em thì chúng2ta không xong đâu.” An Noăn nhào thẳng tới, đút cho anh ăn từng miếng một, ăn đến sau cùng anh chàng này lại có vẻ hưởng thụ. Ăn xong miếng cuối cùng, anh lật ngược người đè cô8lên giường, mạnh bạo chặn miệng cô. Sau nụ hôn, cô hỏi với vẻ chọc ghẹo, “Bây giờ thì khống chế em nữa rồi hả?” Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng6bảo, “Yêu thế nào cũng thấy không đủ, làm sao mà ghét mà chế được.” Ngày hôm sau, gia đình ba người đi thăm mộ, trước mộ ba mẹ cô rất sạch sẽ, còn có hai bó hoa bách3hợp chưa tàn.
“Có người đến thăm ba mẹ em à?” Lâm Dịch Xuyên hỏi.
An Noãn cũng cảm thấy kì lạ, điềm tĩnh nói, “Có thể là thư ký lúc trước của ba em.”
An Noãn cũng muốn xác nhận lại,5định đưa Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo về nhà họ Thường một chuyển. Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cũng nên để họ biết.
Trên đường từ khu mộ trở về, hai người mua một ít quà cáp. Ngồi trên taxi, An Noãn bảo anh, “Chú Thường là thư ký trước kia của ba em, trước kia ngoài ba em ra, chú đối xử với em tốt nhất.”
Đến nhà họ Thường, đi tới bên ngoài đã nghe thấy tiếng trẻ con cười vui từ trong nhà vọng ra.
An Noãn bước vào, nhìn thấy Thường Bách đang cùng một bé gái chơi xích đu.
“Chú Thường.” Giọng nói trong trẻo của cô cất lên.
Thường Bách lập tức quay đầu lại, hết sức vui mừng, “Noãn Noãn, là cháu thật hả?”
“Dạo này Tử Phi nhà dì với Thiên Nhu rất căng thẳng, dì chỉ lo chúng nó sẽ ly hôn.”
An Noãn kinh ngạc nhìn bà, “Sao lại thế được? Con cái đã lớn chừng này rồi mà.”
“Thì thể.” Nghệ Tuệ thở dài, “Nhà chúng ta muốn bảo Thiên Nhu sinh đứa thứ hai, dù sao thì đứa đầu là con gái, dì với chú Thường của cháu đều muốn một đứa cháu trai. Ban đầu Thiên Nhu không đồng ý lắm, không chịu sinh. Sau đó từ từ bị chú dì thuyết phục, con bé đột nhiên nói, nếu sinh đứa thứ hai thì bất kể nam nữ đều phải theo họ của nó. Thế này là thế nào chứ, hiển nhiên là coi thường nhà họ Thường, cảm thấy nhà họ Giang của nó có địa vị hơn. Chúng ta không đồng ý, nó không chịu sinh. Mấy hôm nay cứ giận dỗi, không về nhà ăn cơm, đến cả con gái cũng không chăm nữa.”
An Noãn âm thầm thở dài.
“Noãn Noãn, cuối cùng dì cũng hiểu rồi, con gái của gia đình có tiền không thể lấy về được, cháu không biết chứ Tử Phi cứ như ở rể nhà họ vậy, tuy rằng tiếp quản công ty nhà bên đấy, cũng làm việc rất tốt ở công ty, nhưng Giang Thiên Nhu cứ bắt nạt nó suốt, một khi cãi nhau là mắng Tử Phi nhà chúng ta ăn bám, cháu nói thử xem có bao nhiêu thằng đàn ông chịu được nỗi nhục này. Dì thực sự lo lắng, cứ như thế này mãi, sớm muộn gì cũng phải ly hôn.”
“Không đâu, Giang Thiên Nhu yếu Tử Phi như vậy mà.”
Nghệ Tuệ lắc đầu, “Kết hôn lâu rồi thì làm gì còn cái gì mà yêu với không yêu, hai người bên nhau là bầu bạn mà qua ngày, nếu như không phải còn có đứa con gái, hai đứa này đã cãi nhau đến chia tay từ lâu rồi. Bây giờ dì hối hận muốn chết, nếu như lúc trước không kiên trì tác hợp cho chúng nó, Tử Phi cũng không bị nhà họ Giang chèn ép, di tin rằng với sự nỗ lực và năng lực của Tử Phi, nhất định có thể gây dựng được vùng trời riêng của nó. Bây giờ tiếp quản nhà họ Giang, có thể bớt đi năm mười năm phấn đấu, nhưng tất cả mọi người đều nói nó ăn bám, dựa dẫm vào phụ nữ để phất lên”
An Noãn lạnh nhạt an ủi, “Dì Nghê, đấy là tâm lý không có được nên chê bai của người ta, chắc chắn họ đang ghen tức với Tử Phi mới nói như vậy.”
Nghệ Tuệ thở dài, “Không, không trách người khác được, ai mà chẳng vậy, nếu đổi lại là dì, đứng ở lập trường của người ngoài, dì cũng sẽ cho là như vậy.”