Tình Đắng
Chương 268 : Mềm lòng (5)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Sau khi bữa trưa kết thúc, hai người lớn tuổi trong nhà cứ nhất nhất đòi giữ họ lại ăn cơm tối, Tảo Tảo với Tiểu Tiểu cũng chơi cùng nhau rất vui vẻ, không nỡ rời đi. “Ăn cơm tối xong hẵng đi, hiếm có lần quay về, cứ coi như chơi cùng chú dì, cũng không biết lần2sau mấy đứa về là bao giờ nữa.”
Thường Bách đã nói đến thế rồi, An Noãn đành phải đồng ý vậy.
Qua câu chuyện câu trò với Nghề Tuệ, An Noãn biết được rất nhiều chuyện.
Năm đó khi Lương Trạch Minh mất chức, sự nghiệp của Thường Tử Hinh cũng gặp phải ảnh hưởng nặng nề. Sau đó Bí thư mời8nhậm chức vô cùng thích cô ta, những năm nay, cô ta đã được cất nhắc đến chức thư ký chính thức của Bí thư. Chức danh nghe qua thì không có gì, nhưng quyền lợi và địa vị thực ra rất lớn. Là một cô gái mạnh mẽ, cô ta không chỉ gặt hái được thành tích lớn trong6sự nghiệp mà phương diện gia đình cũng rất thành công, có một người chồng làm kinh doanh, có một đứa con đáng yêu.
Khi nhắc đến Thường Tử Hinh, gương mặt Nghệ Tuệ tươi tỉnh hơn hẳn, như thể Thường Tử Hinh chính là niềm tự hào của bà. “Noãn Noãn, trước kia Tử Hinh từng làm nhiều chuyện sai3trái với cháu, dì mong cháu có thể tha thứ cho nó, khi ấy con bé trẻ người non dạ.”
An Noãn lắc đầu không để tâm, “Cháu không trách cô ấy.”
Nghê Tuệ nắm chặt tay cô, “Con bé này, trời sinh bản tính cháu lương thiện, được cái vận mệnh của cháu tốt, gặp được quý nhân tương trợ. Ông5trời đối xử với cháu rất công bằng đấy chứ.” An Noãn mím môi, không nói gì.
Giờ cơm tối, Thường Tử Phi cũng về.
Nghê Tuệ thấy anh về một mình, không khỏi thở dài, “Thiến Nhu đâu? Vẫn còn giận à?” Thường Tử Phi lãnh đạm trả lời, “Cô ấy có chút việc, không về được ạ.” “Dỗi thì cứ nói là dỗi đi, còn mượn cớ giúp nó nữa, con bé đấy bị con chiều hư rồi, bây giờ ở cái nhà này, chỉ cần có một chuyện nhỏ nhặt không theo ý nó là bắt đầu giận với dỗi, quậy mãi không chịu thôi.” Thường Tử Phi khẽ nhíu mày, lạnh lùng đáp lại, “Mẹ, cô ấy thực sự có việc không về được.”
“Miệng của người ta mọc trên người người ta, mình có cách gì được, chỉ cần anh với Giang Thiên Nhu sống hạnh phúc, người khác nói gì không có ý nghĩa gì cả.” Thường Tử Phi hồi lâu không nói gì, sau một lúc im lặng, giọng nói trầm trầm mới cất lên những lời thấm thía, “Thứ như hôn nhân, có lẽ vẫn cần có tình yêu để duy trì.”
“Hai người ở bên nhau đầu cần nhiều tình yêu đến vậy, thời gian lâu dần không phải chỉ còn lại mỗi tình thân thôi sao?”
“Không, hôn nhân không có tình yêu, hai người đều phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ một chút xung đột cũng có thể biến thành mâu thuẫn lớn, bởi vì không yêu, cho nên rất ít khi nghĩ cho đối phương được, lúc nào cũng bỏ qua rất nhiều thứ.”
“Nhưng Giang Thiên Nhu rất yêu anh mà.”
“Một người hi sinh quá lâu, không nhận được hồi đáp thì sẽ thay đổi thôi. Hôn nhân của anh và Giang Thiên Nhu duy trì nhờ con cái, bọn anh đều yêu Tiểu Tiểu, không nỡ làm tổn thương con bé, cho nên, bọn anh sẽ mãi thế này thôi.”
Lần trước quay về, An Noãn cảm thấy gia đình Thường Tử Phi rất hạnh phúc, hóa ra những thứ mắt thường nhìn thấy, có quá nhiều thứ không chân thực.
Sau đó, Thường Tử Phi tiễn họ về khách sạn.
Đến khách sạn, lão Lâm mới bắt đầu ghen tuông, “Em với cái người Thường Tử Phi kia có phải là kiểu thanh mai trúc mã hai đứa trẻ vô tư trong truyền thuyết không?” An Noãn cố ý nói, “Đúng rồi đó, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, từng mặc qua cùng một bộ đồ, ngủ cùng một chiếc giường.” Lâm Dịch Xuyên nheo mắt, có vẻ nguy hiểm. Anh ngồi trên sofa, ra lệnh như một lão đại, “Qua đây!” An Noãn đi qua đó, không hề sợ hãi, Lâm Dịch Xuyên tóm lấy cổ tay cô, anh kéo hơi mạnh khiến cả cơ thể An Noãn ngã ngồi trên đùi anh.