Tình Đắng
Chương 271 : Thân phận khiến người nhà họ mạc sợ hãi (3)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Mạc Trọng Huy cười nói: “Ông à, sau này cháu sẽ chú ý đến sức khỏe của mình.” Ông cụ vẫn tỏ vẻ không đành lòng, tiếp tục khuyên, “Hay là cứ ở lại ăn một chút rồi hẵng đi, cho dù bận rộn thế nào cũng phải ăn cơm chứ.”
Mạc Trọng Huy lại nhìn sang Án Noãn. Ông cụ Thẩm tức điên lên, “Cháu đừng có nhìn nó nữa, trong cái nhà này tạm thời vẫn do ông quyết định. Đi, đi ăn cơm với ông.”
An Noãn vẫn không mở miệng nói muốn2hắn ở lại.
“Ông, hôm khác cháu lại đến thăm ông, cháu thật sự có việc ạ, cháu đi trước đây.” Nhìn bóng lưng Mạc Trọng Huy lúc đi khỏi trông rất cô đơn, ông cụ Thẩm quát An Noãn. “Cái con bé này, chẳng tinh ý gì cả.” An Noãn cũng hơi tức giận, không phải cô không biết ông cụ dùng trăm phương ngàn kế muốn gán ghép cô với Mạc Trọng Huy.
“Ông đã ghét cháu như vậy thì cháu cũng đi đây.”
Ông cụ Thẩm chỉ tay về phía cửa, tức giận. “Cháu8đi đi, đi rồi thì đừng bao giờ tới đây nữa, cũng đừng trở về nhà họ Thẩm nữa.”
“Nhà họ Thẩm có gì đặc biệt hơn người chứ, cháu và Lâm Dịch Xuyên về lại nước Anh là được rồi, ông muốn gán ghép cháu với Mạc Trọng Huy phải không, cháu nói cho ông biết, không thể nào được đâu, đời này cũng không thể, ngày mai cháu và Lâm Dịch Xuyên sẽ về Anh để kết hôn, không bao giờ quay trở về Trung Quốc nữa!”
An Noãn gào lên xong, ông cụ6Thẩm bị tức đến mức phải ôm tim.
Tất cả mọi người chạy tới khuyên can, Thẩm Diệc Minh cũng đến khuyên An Noãn, Đậu Nhã Quyên và Tiết Ngọc Lan tới đỡ ông cụ Thẩm.
Thẩm Diệc Minh nghiêm khắc ra lệnh cho cô. “Noãn Noãn, cháu mau xin lỗi ông đi!”
Tiết Ngọc Lan cũng phụ họa. “Noãn Noãn, mau xin lỗi ông đi, sao cháu có thể nói ra những lời làm tổn thương ông như thế?”
Cô từ tốn đi đến trước mặt anh và ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào bờ vai rộng lớn của anh. Anh rất tự nhiên duỗi cánh tay ra kéo cô vào lòng, anh hỏi: “Có phải ông lại mắng em không?”
Giọng nói của cô hơi mệt mỏi, cô nhẹ nhàng nói: “Lão Lâm à, anh đừng giận ông của em, vì ông thật sự không muốn em đi lấy chồng quá xa thôi.”
Lâm Dịch Xuyên nói với giọng đầy yêu thương. “Anh nào dám giận ông, anh biết ông cũng là vì thương em mà thôi. Ngược lại là em đấy, sau này đừng vì anh mà cãi nhau với ông nữa, sức khỏe của người già không tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì cả đời này em cũng không thể tha thứ cho mình đâu.”
“Lão Lâm, em cảm thấy mệt mỏi, mặc kệ cái ước hẹn một năm kia, chúng ta về Luân Đôn sống một cuộc sống yên bình và ấm áp đi thôi.” Lâm Dịch Xuyên đột nhiên kích động nâng mặt cô lên, anh vui mừng hỏi: “Thật à?”
An Noãn nghiêm túc gật đầu.
“Em không muốn tạo dựng sự nghiệp gì cả, chỉ muốn chuyên tâm làm người phụ nữ đằng sau anh, chăm sóc Tảo Tảo thật tốt. Chúng ta cũng có thể sinh thêm em bé, cả nhà bốn người chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.”
“Đây là em nói đấy nhé, không cho phép hối hận.” Lâm Dịch Xuyên ôm chặt cô vào lồng ngực, như thể muốn nghiền nát cô vào trong thân thể mình, có yêu cô thế nào cũng không đủ.
Sáng sớm hôm sau, Đậu Nhã Quyên gọi điện tới hỏi cô: “Noãn Noãn à, lúc nào cháu tới? Sáng sớm mà ông đã ngóng ra ngóng vào rồi.”
“Bác, cháu muốn đưa cả Lâm Dịch Xuyên tới cùng, bác giúp cháu hỏi ý ông xem có được không.”
Đậu Nhã Quyên hơi giật mình, bà cười nói: “Noãn Noãn, ông đang bệnh, cháu đừng làm ông tức giận thêm, cháu đến đây một mình đi, bác sẽ bảo lái xe đi đón cháu.”