Tình Đắng

Chương 272 : Thân phận khiến người nhà họ mạc sợ hãi (4)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


An Noãn nhìn người nào đó đang rửa mặt trong phòng tắm, tâm tình cô rất phức tạp. ** Kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Dịch Xuyên từ phòng tắm đi ra, anh thản nhiên hỏi cô. “Ông lại bảo em sang đó à?”



An Noãn gật đầu, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh. “Lão Lâm,2cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ thuyết phục được ông.” Lâm Dịch Xuyên yêu thương vuốt tóc cô, anh an ủi, “Không sao, anh có thể hiểu được, anh định đưa Tảo Tảo trở về một chuyến, sau đó sẽ đưa cả em và Hứa Vĩ Thần chuyển về, trong thời gian này em cứ8ở bên cạnh chăm sóc ông cho tốt, để ông sớm xuất viện đã.”



Hứa Vĩ Thần vừa nghe sẽ được chuyển về thì buồn lắm.



An Noãn vừa bực mình vừa buồn cười, “Hứa Vĩ Thần, anh đừng giả bộ nữa, không phải anh vẫn luôn muốn về Luân Đôn à?” Hứa Vĩ Thần nhăn mày, nghiêm túc nói: “Bây6giờ không giống lúc trước, tôi muốn ở lại.”



“Chắc không phải là vì nữ thần mà anh vừa gặp đã yêu chứ?”



Hiếm khi thấy Hứa Vĩ Thần đứng đắn thế, “Cứ coi như là thế đi, tôi sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp được người con gái có thể làm tôi động lòng, mặc cho3có phải nỗ lực và trả giá thế nào, tôi cũng đều muốn theo đuổi cô ấy. Lão Lâm, nể tình chúng ta là bạn bè, anh gọi An Noãn về thôi, đến khi nào tôi muốn về sẽ nói với anh. Mà anh đưa một mình An Noãn về có thể trực tiếp thăng cô ấy lên làm5trợ lý đặc biệt của anh, thế nào, để nghị của tôi không tồi chứ?”



Lâm Dịch Xuyên từ chối cho ý kiến, anh nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Vĩ Thần, “Cố lên!”



An Noãn không đưa họ ra sân bay, cô không thích cảnh chia tay.



Tảo Tảo vừa lên xe là bắt đầu dụi mắt, An Noãn thậm chí còn không dám nhìn thằng bé.



Tài xế đưa Án Noãn đi bệnh viện, lúc An Noãn đến, Mạc Trọng Huy đã lại ở đây rồi. Giờ hắn biết dỗ ông cụ Thẩm lắm, không riêng gì đánh cờ, hắn còn đọc báo cho ông cụ nghe, An Noãn cảm thấy đứa cháu gái như cô cũng không hiếu thuận được như hắn.



“Con bé kia, đến ngồi bên cạnh ông.” Ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy An Noãn là biểu cảm trên gương mặt tự động nở ra nụ cười.
Bóng của hai người kéo rất dài, có một loại vẻ đẹp khó nói thành lời.



“Mạc Trọng Huy, có phải gần đây anh rất rảnh không?” An Noãn hỏi với vẻ mỉa mai.



Mạc Trọng Huy không trả lời.



“Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, hẳn là có rất nhiều chuyện có ý nghĩa để làm, vì sao ngày nào anh cũng chạy tới đánh cờ cùng ông tôi? Anh cho rằng anh làm thế sẽ thay đổi được gì à?” Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng bước, bóng người cao lớn phủ trước mặt cô, trong bóng đêm, giọng nói của hắn vang lên rõ ràng từng câu từng chữ “An Noãn, chia tay với Lâm Dịch Xuyên đi!”



An Noãn bật cười thành tiếng, cô nâng cằm mình lên nhìn thẳng vào mắt Mạc Trọng Huy, hỏi khiêu khích. “Anh đứng ở lập trường gì để nói với tôi những lời như vậy? Xin hỏi, anh là gì của tôi? Mạc Trọng Huy, tôi nói cho anh biết, tôi đã quyết định kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, anh ấy đã chuyển tôi trở lại trụ sở chính, đợi khi nào tôi quay về sẽ lập tức cử hành hôn lễ với anh ấy.”



Hai hàng lông mày của Mạc Trọng Huy cau chặt, hắn nói nhỏ. “An Noãn, chia tay với hắn đi, anh không hi vọng một ngày nào đó em sẽ phải hối hận.”



Hắn chính thức gọi tên cô như vậy.



An Noãn cười nhạt. “Lấy anh ấy, tôi sẽ không hối hận.”



Mạc Trọng Huy đè tay lên mi tâm, tiếng nói trầm thấp của hắn mang theo cả sự bất đắc dĩ. “Ý của anh không phải thế, ông của em lớn tuổi rồi, anh hi vọng em có thể dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh ông, đừng để đến khi mất đi rồi lại hối hận tự trách mình, đến lúc đó có muốn hỏi lại cũng không kịp.”



“Tôi sẽ dành thời gian ở bên cạnh ông, cho dù tôi có kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, tôi cũng sẽ thường xuyên quay trở về thăm ông.”