Tình Đắng

Chương 276 : Ông cụ nhà họ mạc qua đời (3)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


“Nhở người ta có chuyện gì quan trọng thì sao?”



“ An Noãn thân mật kéo cánh tay của ông cụ Thẩm, nũng nịu, “Có quan trọng hơn nữa cũng không sánh bằng chuyện ở bên ông ngoại của cháu.” “Cái con bé này, càng ngày càng biết dỗ người khác.”



Mặc dù nói vậy nhưng khóe miệng ông cụ lại2nâng lên rất cao, chứng tỏ ông đang vô cùng vui vẻ.



“Cháu gái, hôm nay đi gặp ông cụ Mạc rồi, cháu cảm thấy người nhà bên đấy thế nào?” An Noãn suy nghĩ một chút rồi bĩu môi: “Không thích.” “Sao lại không thích? Người nhà bọn họ bắt nạt cháu à? Hay là trước kia từng bắt8nạt cháu?” “Không có nguyên nhân gì cả ạ, cháu không thích là không thích thôi, cháu chỉ thích ở bên cạnh ông ngoại, chỉ có ông ngoại và bác là yêu cháu.” Ông cụ Thẩm vui vẻ nắm chặt tay cô, tiếng nói trầm thấp của ông vang lên, “Cháu biết thế thì tốt, trên đời này sẽ6không có người nào thương cháu hơn ông ngoại đâu. Mọi quyết định mà ông làm cho cháu cũng đều vì muốn tốt cho cháu cả, về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm trái lời ông nữa.”



An Noãn kéo cánh tay ông, cô dựa đầu lên vai ông và nói với giọng nhỏ nhẹ, “Ông ngoại, ông3biết không? Nhiều năm về trước cháu đã từng ngồi tù.” “Ông biết.” Cảm xúc của ông cụ Thẩm hơi nặng nề.



“Vậy ông có biết là ai đã hại cháu phải vào tù không?”



Ông cụ Thẩm thở dài, “Cháu gái, ông ngoại biết cháu muốn nói gì, chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, người phụ nữ hại5cháu cũng đã bị điên, ông và bác hại của cháu đều không định tiếp tục truy cứu chuyện đó nữa.”



“Không, người hại cháu là Mạc Trọng Huy, chính anh ta đã tống cháu vào tù, và chính anh ta đã hại chết ba cháu.”
Hiệu suất làm việc của Thẩm Diệc Minh rất cao, ông dời mộ của Thẩm Diệc Như về nghĩa trang của nhà họ Thẩm, ngày ấy, theo lệnh của ông cụ Thẩm, tất cả mọi người trong nhà đều quay trở về. Mọi người thay xong quần áo, chuẩn bị ra mộ, An Noãn bảo lái xe đưa cô đi mua hai bó hoa. Vẻ mặt Thẩm Diệc Minh đông cứng, giọng nói trầm khàn vang lên nghiêm túc. “Noãn Noãn, bác chỉ dời mộ của mẹ cháu về đây.” Lòng An Noãn lạnh ngắt, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch. An Noãn hỏi bằng giọng nói run rẩy: “Bác, bác có ý gì vậy?” “Ý của bác là mộ của ba cháu vẫn còn ở tại Giang Thành, nghĩa trang của nhà họ Thẩm chúng ta chỉ có thể mai táng người nhà họ Thẩm.” An Noãn phút chốc bùng nổ, “Sao bác có thể làm như thế? Ba cháu và mẹ cháu là cùng một thể họ đều không còn nữa rồi, sao bác có thể nhẫn tâm tách họ ra? Nếu bác nói trước chỉ dời mộ của mẹ cháu thôi thì có chết cháu cũng sẽ không đồng ý.



Lông mày Thẩm Diệc Minh nhíu chặt. Tiếng nói trầm thấp của ông cụ Thẩm vang lên: “Cháu gái, đây là quyết định mà chúng ta đã bàn bạc từ trước, nghĩa trang của nhà họ Thẩm chỉ có thể mai táng người nhà họ Thẩm, không thể mai táng người họ khác được.”



“Cháu cũng không phải họ Thẩm, có phải chờ khi cháu chết cũng không thể chôn ở nghĩa trang của nhà họ Thẩm phải không?”



“An Noãn!” Ông cụ Thẩm quát lên.



Giây phút này, An Noãn gần như đã sụp đổ hoàn toàn. Thẩm Thần Phong thấy thế bèn ôm lấy An Noãn sắp nổi điên. “Buông tôi ra, tôi ghét các người!”



An Noãn điên cuồng giãy giụa.



Thẩm Thần Phong ôm chặt cô, trầm giọng nói: “An Noãn, ngoan, đừng lộn xộn nữa, chúng ta tới nghĩa trang thăm mộ cô đã, chuyện khác chờ quay về hằng nói.”