Tình Đắng

Chương 292 : Nằm mơ cũng gọi tên em (4)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


Thường Bách nào dám bắt tay ông, nhưng không nắm thì lại thành bất lịch sự.



Lúc hai người bắt tay nhau, tay Thẩm Diệc Minh ấm áp, còn Thường Bách lại sợ đến nỗi tay chân lạnh toát.



“Thẩm... thủ trưởng Thẩm, khi nào rảnh mời ngài tới nhà tôi ăn bữa cơm.”



“Được, khi nào rảnh nhất định tôi sẽ tới, nhưng lần này thì không kịp, buổi trưa tôi phải bay về Bắc Kinh rồi.”



“Không sao, không sao, để lần sau, lần sau ngài nhất2định phải tới nhà tôi ăn cơm nhé. Noãn Noãn là đứa trẻ tôi đã nhìn nó lớn lên, con bé rất tốt bụng, đơn thuần.” “Tôi biết.” Thẩm Diệc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, cưng chiều và tóc An Noãn, ông cười nói: “Nhà tôi ai cũng coi con bé như bảo bối vậy, có cưng chiều thế nào cũng thấy không đủ.”



Chỉ cần nhìn ánh mắt cưng chiều của ông là Thường Bách cũng có thể biết những gì ông nói là8thật rồi.



Thường Bách thất thần trở về nhà, lúc đi tới cửa biệt thự liền nghe thấy giọng nói the thể của Nghệ Tuệ. “Thiến Nhu không về thì sau này con cũng đừng về nữa, để một mình Tiểu Tiểu ở lại đây là được rồi, nhìn con là mẹ lại thấy phiền.”



Sau đó là giọng nói trầm thấp của Thường Tử Phi, “Mẹ, là con không thể tiếp tục chung sống với cô ấy nữa rồi.”



Thường Bách kích động đi về nhà,




“Mẹ, rốt cuộc thì con có chỗ nào không tốt mà mẹ lại ghét con như vậy?” Giang Thiên Nhu bước từng bước đến chỗ Nghê Tuệ. Lúc này, Nghê Tuệ mới phát hiện ra sự tồn tại của cô, bà vội giải thích: “Mẹ không có ý đó, con hiểu lầm rồi.”



“Hiểu lầm, mẹ vừa mới tỏ ra bừng tỉnh một cách đau lòng như vậy, sao con có thể hiểu lầm được? Mẹ thấy An Noãn hợp với Tử Phi hơn sao, con không hiểu, rốt cuộc con có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Bốn năm nay, con đã rất cố gắng để làm vợ Tử Phi, làm mẹ Tiếu Tiếu, làm con dâu của hai người. Nhưng chồng con không yêu con, con gái con không thân thiết với con, ngay đến cả ba mẹ cũng không thích con. Quãng thời gian này, Tử Phi luôn đòi ly hôn với con, con muốn về nhà tìm ba mẹ để ba mẹ khuyên anh ấy, không ngờ mọi người đều vẫn nhớ nhung An Noãn. Nếu đã vậy, khi xưa việc gì phải cực lực tác hợp cho chúng con như thế? Con thật sự rất tổn thương đấy ba mẹ có biết không?”



Nghệ Tuệ vội nắm lấy tay cô, “Thiến Nhu, con hiểu lầm rồi, không có chuyện ba mẹ không thích con đâu, ba mẹ cũng đang khuyên Tử Phi đừng ly hôn với con đấy mà.”



“Đủ rồi!” Giang Thiên Nhu đẩy mạnh bà ra, “Muốn ly hôn cũng được thôi. Thứ nhất, Tiếu Tiếu phải ở với tôi. Thứ hai, các người không được lấy một cốc nào của nhà họ Giang hết. Thứ ba, hàng tháng các người phải gửi tiền chu cấp cho Tiểu Tiếu. Nếu làm được ba chuyện này, chúng ta sẽ ly hôn, không làm được thì anh đừng mơ tới chuyện ly hôn với tôi.” Giang Thiến Nhu tức tối nói, rồi đi thẳng lên lầu.



Nghệ Tuệ đuổi theo, “Con đi đâu thế?”



“Tôi đưa Tiểu Tiểu đi.”



Nghê Tuệ cuống lên, ngăn cô lại, “Tiểu Tiểu đang ngủ, con đừng gọi con bé dậy.” Bé con đang ngủ say trên giường, Nghê Tuệ nói to làm bé con bị tỉnh. “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Bé con lim dim, dụi mắt. “Tiểu Tiếu ngoan, để mẹ mặc quần áo cho con rồi đưa con đi ăn món ngon được không.”



Nghê Tuệ ngăn cô lại, “Thiến Nhu, con đừng làm loạn lên nữa, có cần thiết phải như thế trước mặt trẻ con không?”