Tình Đắng
Chương 293 : Nằm mơ cũng gọi tên em (5)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
“Con không làm loạn gì cả, con nghiêm túc.”
Giang Thiến Nhu quơ bừa vài cái rồi mặc xong quần áo cho bé con, bế con bé đi mất.
Nghê Tuệ cuống2cuồng, đứng chắn trước mặt Giang Thiến Nhu không cho cô đi, bà quát lên, “Hai đứa muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có mà gây chuyện ở8đây, trả lại con bé cho mẹ.”
Giang Thiến Nhu hừ một tiếng, “Đây là con con.” Nghệ Tuệ muốn giành lại, Giang Thiên Nhu lại đẩy bà một cái, mạnh đến6nỗi khiến bà ngã xuống đất. Thường Tử Phi và Thường Bách cũng chạy lên, nhìn thấy Nghề Tuệ bị ngã, Thường Tử Phi tức giận gào lên, “Giang Thiên Nhu,3cô điên rồi à? Cô dám ra tay với mẹ tôi, cô không muốn sống nữa có đúng không?”
“Tôi không làm gì cả, là bà ấy tự ngã.”
Giang Thiên Nhu bế5con bỏ đi, bé con gục trên vai mẹ khóc nức nở, chắc là bị dọa sợ rồi. Thường Bách đỡ Nghê Tuệ dậy, không khỏi cảm khái, “Nếu là An Noãn chắc chắc con bé sẽ không làm như vậy, con bé lương thiện như thế, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm làm khổ đứa nhỏ.”
Nghệ Tuệ lau nước mắt, “Đừng nói nữa, tôi đã hối hận lắm rồi.” Khi ấy, là bà ta ham hư vinh, khăng khăng muốn chia lìa đôi trai gái đang yêu nhau. Giờ mới phát hiện, họ lại để một người cao quý như vậy đi mất. Nếu Tử Phi vẫn luôn ở bên An Noãn, giờ chắc cũng có nếp có tẻ cả rồi, đừng nói kiếp này, vài kiếp nữa cả nhà cũng chẳng phải sầu lo gì cả.
“Chúng ta không có cái mệnh tốt này.”
Có tiếc hận tự trách mấy đi nữa cũng không bù đắp được gì, vận mệnh đã sắp đặt như vậy, không ai có thể chống lại được hết.
Mộ của An Hồng Minh được chuyển tới khu mộ của nhà họ Thẩm, được an táng bên cạnh mộ của Thẩm Diệc Như. Thấy ba mẹ lại được bên nhau, An Noãn dâng lên một cảm giác không nói được thành lời. Thẩm Diệc Minh khẽ vỗ vai cô, cười nói: “Nhóc con, giờ thì cháu hài lòng rồi chứ?”
“Ông ngoại, ông nói cứ như thể cháu là người xấu không bằng.”
Ông cụ gõ một cái lên trán cô, cười bảo: “Lẽ nào không phải à?” An Noãn ôm cổ ông làm nũng, “Không đâu, cháu là người tốt đấy.”
Mạc Trọng Huy ngồi đối diện giật giật khóe miệng. Lúc ăn cơm tối, bác cả cũng về, Thầm Thần Phong cũng về, Mạc Trọng Huy cũng bị ông cụ giữ lại ăn cơm. Dạo này Mạc Trọng Huy rất hay ở lại nhà họ Thẩm ăn cơm, An Noãn cũng đã quen rồi, ngồi cùng bàn với hắn cũng có thể coi như hắn không tồn tại. Thẩm Thần Phong thì vẫn trưng ra cái vẻ cà lơ phất phơ như mọi ngày, cánh tay dài khoác lên vai An Noãn, anh ta trêu chọc cô: “Em gái, vẫn là em giỏi, có thể ép được bác hại thỏa hiệp chắc trên đời này em là người đầu tiên đấy.”
An Noãn mặc kệ anh ta, ngồi xuống ăn cơm. An Noãn ngồi cạnh ông cụ, ông cụ có vẻ rất thích gắp thức ăn cho cô, Mạc Trọng Huy ngồi bên phía tay trái của cô, hắn cũng gắp thức ăn cho cô bằng vẻ mặt rất thản nhiên. An Noãn hung hăng đạp hắn một cái dưới gầm bàn, Mạc Trọng Huy cười, tiếp tục gặp cho cô.
Cảnh này lọt vào mắt ông cụ, khiến ông mừng như điên.
Thẩm Thần Phong ngồi đối diện với họ, khẽ nheo mắt lại. “Noãn, anh có một người anh em chuẩn bị xây một tòa nhà, đang tìm nhà thiết kế, em có hứng thú không? Nếu có hứng thì để anh nói với cậu ta một tiếng, bảo cậu ta tới tìm JM phía các em hợp tác.” An Noãn thoáng cau mày, nhàn nhạt nói, “Em đã xin thôi việc rồi.”
Thầm Thần Phong bông hiểu ra toàn bộ.
Ông cụ nghe An Noãn nói đã bỏ việc liền cười nói: “Thôi việc cũng tốt, con gái con đứa làm thiết kế làm gì, như ông nói đấy, cháu cứ ở nhà với ông, tìm một chàng trai tốt ở Bắc Kinh, môn đăng hộ đối với nhà ta rồi lấy chồng là được.”
“Ông ngoại, ông nỡ để cháu đi lấy chồng ạ?”