Tình Đắng
Chương 317 : Tối nay anh sẽ không buông tay nữa (4)
Ngày đăng: 07:12 30/04/20
Thẩm Diệc Minh đến trước bia mộ của An Hồng Minh, nhìn thấy cháu gái đứng trong gió, cơn gió thổi bay tóc cô, trông càng chật vật hơn.
“Noãn Noãn, đến đây với bác.” Giọng nói trầm ấm của Thẩm Diệc Minh làm cho An Noãn cảm thấy an toàn. Cô bước từng bước tới bên cạnh2Thẩm Diệc Minh, vùi vào lòng ông, ông cũng ôm chặt lấy cô, xót xa vô cùng. An Noãn được Thẩm Diệc Minh đưa về nhà, muộn như vậy rồi mà ông cụ Thẩm vẫn chưa ngủ, đang đứng đợi bên ngoài, An Noãn xuống xe, chạy nhào vào lòng ông. “Tốt rồi, về là tốt rồi,8sau này đừng dọa ông ngoại nữa nhé, tim ông không chịu nổi đâu.” Đậu Nhã Quyên cũng oán trách, “Cái con bé này thật là, đang yên đang lành thì chơi trò mất tích, hại cả nhà đều sốt ruột phát điên. Rõ ràng biết cháu vẫn bình yên, đang ở khu mộ, vậy mà ông6cụ cũng không chịu đi ngủ, cứ đòi chờ cháu về bằng được. Mà ông cụ bướng lắm, không chịu chờ trong nhà, cứ thích ra ngoài chờ cơ.”
“Ông ngoại, cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa đâu ạ.” “Không sao không sao, bình yên trở về là tốt rồi.” Ông cụ vô3cùng vui mừng nói. Đậu Nhã Quyên nấu cơm cho cô, nhưng An Noãn chỉ ăn một ít.
Tiết Ngọc Lan về phòng với An Noãn, An Noãn vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lên giường.
Tiết Ngọc Lan vén chăn cho cô, cười nói: “Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa, đừng5quên đằng sau lưng cháu vẫn còn nhà họ Thẩm, không ai có thể ép cháu làm chuyện cháu không thích cả.” An Noãn nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng. Tiết Ngọc Lan ra khỏi phòng An Noãn, Thẩm Diệc Minh nhàn nhạt hỏi bà, “Ngủ rồi à?” Tiết Ngọc Lan gật đầu, “Chắc mệt lắm rồi, vừa nằm xuống một cái liền ngủ ngay, ông đừng lo lắng nữa. Sáng mai còn phải ra ngoài, mau về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi bảo họ đổi lại lịch trình rồi, tối mai mới đi.”
Tiết Ngọc Lan khẽ cau mày, bà nói đùa: “Đến tôi cũng thấy hơi ngưỡng mộ con bé An Noãn này rồi đấy.”
Thẩm Diệc Minh vỗ vai bà, cười nói: “Hôm nay bà cũng mệt rồi, về phòng nghỉ trước đi, tôi xuống nói chuyện với Huy một lát.” Tiết Ngọc Lan giữ ông lại, nghiêm túc nói: “Chuyện của lũ trẻ chúng ta đừng can thiệp vào nữa, để chúng tự xử lý đi.” “Tôi biết, yên tâm đi.”
“Ừ, ban ngày không có việc gì, ở nhà với cháu, tối bác sẽ đưa bác dâu cháu đi ra ngoài khảo sát.” An Noãn nghe thấy vậy thì vui lắm, cô hi vọng có thể trông thấy hai bác có thể vui vẻ bên nhau. Ăn sáng xong, An Noãn ra ngoài đi dạo với ông cụ, Thẩm Diệc Minh cũng đi cùng. “Bác, chúng ta thi chạy bộ đi.” Thẩm Diệc Minh cười đáp: “Bác lớn tuổi rồi, sao có thể bì được với đám con gái các cháu chứ.”
“Chưa chắc đâu ạ, trong bác vẫn khỏe mạnh lắm mà.” “Thể được rồi, để ông làm trọng tài, chúng ta chạy tới chỗ cái cây xa nhất kia rồi quay đầu nhé.” Thẩm Diệc Minh vừa dứt lời, An Noãn đã vụt chạy. Thẩm Diệc Minh nhìn bóng dáng vui sướng của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ.
An Noãn nhanh chóng bị Thẩm Diệc Minh đuổi kịp, cô thấy không phục, phụng phịu, “Bác, bác chạy chậm thôi, chờ cháu với.”
Thẩm Diệc Minh chạy chậm lại, chờ An Noãn đuổi kịp, hai người cùng nhau từ từ chạy về.
“Bác ơi, cháu có thể xin bác một việc được không?”
“Sao phải khách sáo với bác như thế, nói đi, có chuyện gì?”
An Noãn dừng lại đi bộ, Thẩm Diệc Minh cũng dừng lại theo.