Tình Đắng

Chương 318 : Tối nay anh sẽ không buông tay nữa (5)

Ngày đăng: 07:12 30/04/20


“Năm đó ba cháu bị vu oan, bây giờ có thể thay ông ấy lật lại bản án năm xưa được hay không?”



Khuôn mặt vốn đã thả lỏng của Thẩm Diệc Minh lúc này lại trở nên căng cứng, ông có chút không vui hỏi lại: “Làm sao cháu biết ông ấy bị vu oan?” “Chẳng lẽ không đúng sao? Danh tiếng của ba cháu ở Giang Thành từ trước đều2tốt.”



“Đó là trong mắt cháu thấy mà thôi. Nói thật cho cháu biết, trước đây bác cũng từng cho người đi tìm hiểu rồi, cháu có muốn nghe sự thật không?” Đột nhiên An Noãn có dự cảm xấu.



“Lúc trước ba cháu đúng là một quan chức tốt, ông ấy gặp được thầy tốt vẫn luôn đề bạt cho nên ba cháu thăng chức rất nhanh. Nhưng sau đó thầy của8ba cháu đột nhiên bị điều tra, sau đó rớt từ vị trí Bí thư kia xuống, cháu có biết người cung cấp chứng cứ là ai không?”



An Noãn mấp máy môi.



“Chính là ba của cháu đấy! Ông ấy muốn lên được vị trí kia nên không tiếc việc đạp lên người khác, mặc dù đó không được coi như vu oan nhưng từ chuyện này có lẽ cháu cũng nhìn6ra được ông ấy là hạng người gì.”



“Ba cháu không phải là người như vậy.” An Noãn cắn môi.



Thẩm Diệc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Bác biết là nói cho cháu thì cháu cũng sẽ không tin cho nên bác vẫn luôn im lặng không nói cho cháu chuyện của ba cháu với Lương Trạch Minh. Năm đó ba cháu với Lương Trạch Minh cùng tranh chức Bí thư, trong3lúc cuộc bầu cử đang diễn ra, ba cháu tố giác Lương Trạch Minh khiển hồ sơ của ông ta bị loại. Cứ như thế, cuối cùng ba cháu ngồi lên chức Bí thư, ông ấy không có tật xấu, bên ngoài không nuôi đàn bà, người ta có muốn tố giác ông ấy cũng không được, nhưng sau đó ông ấy lại bị tiền tài từ vị trí đó mê5hoặc dẫn đến đi sai đường.”




Thẩm Thần Bằng khoác tay lên vai cô, giới thiệu qua loa: “Em gái tôi.” “À, thì ra là cháu gái mà nhà họ Thẩm mới tìm về được, nghe danh đã lâu. Tôi Là Diêu Giang Hạo, họ gọi tôi là Chuột.” “Chào anh.” An Noãn ngượng ngùng bắt tay anh ta.



Những người khác cũng nhao nhao lên giới thiệu.



An Noãn vẫn thấy ấn tượng với hai cô gái tên Nhan Thiến, Đồng Tâm kia nhất. Thẩm Thần Bằng cũng vào chơi mạt chược với họ, bảo hai cô gái xinh đẹp kia chăm sóc An Noãn. Nhan Thiển là thanh mai cùng lớn lên với Thẩm Thần Bằng, còn là bạn học đại học của anh, nhà họ Nhan cũng là gia đình có tiếng ở Bắc Kinh.



Đồng Tâm tất nhiên cũng là người trong giới bọn họ, là bạn học cấp ba của Diêu Giang Hạo, cô được Diêu Giang Hạo giới thiệu vào hội này. “Cô An, cô không biết chứ mọi người đều rất tò mò, rất muốn biết cháu ngoại nhà họ Thẩm trông như thế nào đấy. Chúng tôi đã nhiều lần bảo anh Thần Bằng đưa cô tới chơi rồi mà anh ấy chẳng lần nào chịu để tâm cả, cứ như thể sợ chúng tôi sẽ dạy hư cô vậy.” An Noãn cười đáp, “Anh ấy sợ tôi làm mất mặt nên không muốn đưa ra ngoài đấy.” “Sao có thể như thế được, cô là cháu gái mà ông cụ Thẩm cưng chiều nhất, thân phận này của cô khiến không biết bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nghe nói trước đây cô còn là nhà thiết kế của JM hả, giỏi ghế, tôi có không ít bạn bè cũng muốn vào JM làm mà không được vì chẳng có ai giới thiệu.”



An Noãn hơi ngẩn ra, thờ ơ nói: “Tôi không còn làm việc ở JM nữa rồi.”



“Thể thì tiếc quá.”



Trong lúc giao lưu với họ, An Noãn biết hai cô gái này cũng có ý với Thẩm Thần Bằng, ba câu thì đến hai câu là nhắc tới anh rồi. Nghĩ tới cũng phải, thân phận của Thẩm Thần Bằng cao quý, làm gì có cô gái nào không động lòng. Cánh đàn ông chơi mạt chược xong lại tụ lại, Thẩm Thần Bằng ngồi xuống cạnh An Noãn, quan tâm hỏi xem cô muốn ăn gì. An Noãn chỉ trên bàn có rất nhiều đồ ăn, cô cười đáp: “Đủ rồi ạ, em vừa ăn nhiều lắm rồi.” Bỗng có người lên tiếng đề nghị: “Hay tôi gọi mấy cô ngôi sao tới đây hát hò góp vui với chúng ta nhé?”