Tình Đắng

Chương 320 : Anh tình nguyện buông tay để em có được hạnh phúc (2)

Ngày đăng: 07:13 30/04/20


“Mạc Trọng Huy! Tôi sẽ gọi điện cho bác hại của tôi.”



“Đừng gọi, gọi rồi anh chỉ sợ cả đời này không gặp được em nữa.” An Noãn hừ lạnh. “Bảo bối, anh yêu em.” Thanh âm của Mạc Trọng Huy giống như một tiếng sét khiển An Noãn kinh ngạc, sao cái tên này lại có thể nói mấy lời sến súa2như vậy, chẳng giống hắn chút nào. An Noãn vẫn còn đang sầu muộn thì đột nhiên một tay Mạc Trọng Huy nâng cằm của cô lên, sau đó hắn cúi người, ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô.



An Noãn phản kháng lại theo bản năng, Mạc Trong Huy hơi giận, nói: “Em có thể dịu dàng một chút không hả?” “Tôi8vốn không phải người dịu dàng, anh đi mà tìm người khác.”



Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ siết cánh tay lại, ôm cô vào lòng thật chặt, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô: “Không hôn, để anh ôm một chút đi!” Mạc Trọng Huy coi việc ôm cô thành một thú vui, cứ thể lẳng lặng ôm. “Mặc Trọng Huy,6anh rảnh rỗi quá phải không, làm ơn buông tôi ra.” Hắn thỏa mãn thả An Noãn ra nhưng lại nắm lấy tay cô rồi giữ chặt nó trong lòng bàn tay. “Dẫn em đi ăn đêm nhé, muốn ăn cái gì?”



An Noãn nhướng mi: “Thẩm Thần Bằng vừa mới dẫn tôi đi ăn xong.”



Mạc Trọng Huy cúi đầu cười thành tiếng, tiếng3cười sang sảng.



“Vậy cùng anh đi ăn cái gì đi. Mấy ngày rồi anh chưa ăn.” Mạc Trong Huy không hề nói quá, hắn nhớ cổ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn bất đắc dĩ thở dài, sức ảnh hưởng của cô đối với hắn ngày càng lớn. Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn tới một nhà hàng5tư nhân, dù sắp rạng sáng nhưng có vẻ như chỉ tiệm ăn này lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho hắn một bàn đồ ăn tinh tế. “Làm phiền rồi.” Hiểm khi Mạc Trong Huy khách khí với ai như vậy.



Rất nhanh, ông chủ đích thân bê đồ ăn lên, An Noãn ngửi mùi thơm lại cảm thấy hơi thèm ăn.




“Chứ em nghĩ là ai hả?” Anh ta nhướng mi. An Noãn tự động bỏ qua câu hỏi kia mà hỏi ngược ngược lại: “Muộn thế này anh còn chưa ngủ đi, giả thần giả quỷ dọa ai đấy hả?” “Em đi chơi với ai? Một cô gái mà không hiểu cái gì gọi là giữ ý sao?” An Noãn khinh bỉ: “Anh Thần Bằng dẫn em ra ngoài ăn đêm, em đi chơi với anh trai mà cũng cần cái gọi là giữ ý cơ à?” “Thật không?” Chân mày của Thẩm Thần Phong thoáng giãn ra: “Thể Thẩm Bằng đâu rồi?” “Anh ấy đưa em về rồi cũng về rồi.”



“Hai người đi đâu chơi”



“Chẳng đi đâu, chỉ có đến câu lạc bộ xem bọn họ chơi mạt chược thôi.” “Nhàm chán!” Thẩm Thần Phong bĩu môi: “Tên đó cũng chỉ có mấy trò như vậy thôi, em có cảm thấy giới tính của anh ta có vấn đề không? Từ sau khi chia tay với Cố Thu thì bên cạnh nó hình như chỉ có đàn ông thôi.”



An Noãn khựng lại: “Anh nói chia tay với ai cơ?”. “Em không biết sao, một cô sinh viên Học viện điện ảnh.”



“Cô gái đó tên là gì?” Thẩm Thần Phong thuận miệng trả lời: “Cố Thu, năm đó còn là do anh giới thiệu đấy. Thằng nhóc đó mới về nước anh liền giới thiệu mấy cô gái cho nó chơi đùa một chút, ai dè thằng đó chơi rồi lại yêu thật luôn, yêu lâu dài lại muốn kết hôn, lúc bác hai biết là do ảnh giới thiệu thì suýt nữa bác ấy đánh chết anh đó.”



Cổ Thu, An Noãn âm thầm nhắc lại cái tên này, thảo nào vừa rồi ở câu lạc bộ Thẩm Thần Bằng lại có phản ứng bị thương tới vậy. “Bây giờ Cố Thu đang ở đâu?”



“Vẫn còn ở Bắc Kinh. Năm đó người trong nhà cố gắng chia rẽ bọn họ nhưng hai người họ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng chẳng biết vì nguyên nhân gì dẫn đến chia tay. Cố Thu tốt nghiệp Học viên điện ảnh ra làm một diễn viên, đóng không ít phim truyền hình và điện ảnh nhưng chưa nổi tiếng. Cô gái đó khá thành thật, giới giải trí phức tạp không phù hợp với một cô gái như vậy, nhưng gia cảnh nhà Cổ Thu không tốt lắm nên cần kiếm tiền nuôi gia đình. Nói đi nói lại vẫn là một cô gái đáng thương, không có mệnh thái tử phi thì chẳng thể nào có được thái tử nhà chúng ta.”