Tình Đắng
Chương 321 : Anh tình nguyện buông tay để em có được hạnh phúc (3)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
Trở về phòng, An Noãn vẫn hơi bận tâm về Thẩm Thần Bằng. Cô tắm rửa xong nằm ở trên giường nhưng không tài nào ngủ được, thầm nghĩ mối tình kia của anh như thế nào nhỉ.
1 Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn gọi điện cho Thẩm Thần Bằng, điện thoại đổ chuông rất lâu mới thấy đầu bên kia tiếp máy, một2giọng nói mơ hồ vang lên: “Noãn Noãn, là em à?” “Anh đang ở chỗ nào thế?” “Đang uống rượu.” “Một mình?” Đầu bên kia chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng, An Noãn càng lo lắng hơn. “Anh đang ở đâu?”
“Shine.”
Cúp điện thoại, An Noãn quyết định đi tìm anh. Cô định gọi cho Mạc Trọng Huy để hắn đi cùng cô, nhưng giờ muộn quá8rồi, chắc chắn cũng đã nghỉ ngơi. Cô nghĩ đến Thẩm Thần Phong, nhưng lại sợ ông ngoại biết. Thế là cô lái xe một mình đến Shine, lính trực đêm hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói là mình đi đón bạn.
Đám lính rất do dự, dường như không muốn cho cô đi. An Noãn sầm mặt nổi giận, “Tôi ra sân bay đón một6người bạn, nếu để muộn giờ làm tôi không đón được thì các người có chịu trách nhiệm không?”
Đám lính đề nghị đi cùng cô.
“Các anh không cho tôi đi ra ngoài, tôi không thể làm gì khác là đành phải đi tìm ông ngoại, muộn như vậy rồi mà còn đánh thức ông dậy thì hình như không được tốt lắm đâu.”
Đám lính không còn3cách nào khác, đành phải thả cô đi.
Cô nhìn Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, phải chăng hắn cũng đã từng vì cô mà đau đớn như vậy.
An Noãn giúp Thẩm Thần Bằng ghém chăn cẩn thận, sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của anh ta, nói nhỏ: “Anh, đừng nghĩ gì nữa, ngủ một giấc đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Không biết có phải hành động của cô có tác dụng hay không mà Thẩm Thần Bằng yên tĩnh ngủ, không tiếp tục nói mớ nữa. Mạc Trọng Huy yêu thương nhìn cô, cô bé này cả đêm không ngủ rồi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai cô và hạ giọng xuống thấp. “Ngoan, em đến phòng anh ngủ một lúc đi, nơi này cứ giao cho trợ lý Trương.” Mạc Trọng Huy ôm An Noãn đi vào phòng hắn. Thấy cảm xúc của cô không tốt lắm, hắn chỉ đành an ủi: “Đừng lo lắng cho anh ấy, ngủ một giấc là không sao đâu.” An Noãn đột nhiên ngẩng đầu, hai con mắt lóng lánh nhìn hắn chăm chú. “Mạc Trọng Huy, trong thời gian bốn năm tôi rời đi, anh cũng đau đớn y như thế sao?”
Hắn lắc đầu, thờ dài, “Đâu chỉ đau có như thế. Bốn năm, nhiều ngày như vậy, không một ngày nào anh không nhớ em, không một ngày nào có thể ngủ yên giấc, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu đều hiện lên hình bóng của em. Gần như mỗi lúc trời tối là anh lại mơ thấy em, nhưng những giấc mơ ấy không hề tốt đẹp. Anh luôn mơ thấy em nằm trong vũng máu, sau đó anh giật mình tỉnh dậy. Nhiều lần anh mua vé máy bay muốn đi nhìn em nhưng lại không có dũng khí, anh sợ sự xuất hiện của mình sẽ mang đến đau khổ cho em. Bác sĩ nói anh bị mắc bệnh trầm cảm, kê đơn thuốc cho anh uống nhưng anh không uống vì anh cảm thấy mình không có bệnh, anh chỉ là quá nhớ em mà thôi.”
An Noãn quệt mắt, dang hai cánh tay ôm lấy cổ hắn. Đột nhiên được cô ôm làm Mạc Trọng Huy rất ngạc nhiên, nhưng hắn vui mừng nhiều hơn.
Cô nhón chân lên ôm chặt cổ hắn, đầu chôn sâu vào bờ vai rộng lớn, như thể chỉ có ôm chặt như thế này thì tất cả mới không phải là một giấc mộng. An Noãn ngủ một giấc trong phòng Mạc Trọng Huy, khi cô tỉnh lại đã là giữa trưa. Cô hét lên một tiếng rồi nhảy dựng từ trên giường lên làm Mạc Trọng Huy bị dọa giật bắn mình, chạy từ bên ngoài vào gấp gáp hỏi: “Sao thế?”
“Anh hai tôi đâu rồi?” Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng thở ra, anh cười nói: “Anh ấy đã tỉnh từ sớm rồi, đang ở bên ngoài.” An Noãn mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong rồi đi ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang ngồi trong phòng ăn cái gì đó. Anh ta nhìn thấy An Noãn thì cười hết sức vui vẻ, như thể cái người tối hôm qua nằm ở trên giường kêu “đau” không phải là anh ta vậy.