Tình Đắng
Chương 331 : Em có thể cho anh một cơ hội (3)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
Thẩm Diệc Minh khẽ mím môi, thờ ơ hỏi: “Đứa bé kia ốm đau thế nào rồi?”
“Xuất viện rồi ạ, nhưng vẫn phải theo dõi nghỉ ngơi.” Thẩm Diệc Minh chỉ “à” một tiếng, An Noãn cũng không nhìn ra được ý gì khác từ ông. “Bác, mấy ngày tới cháu vẫn phải chăm sóc thằng bé.” Thẩm Diệc Minh ngẩng lên, hờ hững liếc có một cái, cười nói: “Không sao, chỉ cần nó ở Bắc Kinh, cháu có thể đi thăm nó bất cứ lúc nào. Có điều bác không2tin nó có thể vì cháu mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở Luân Đôn đâu, tình yêu vốn chẳng vĩ đại được đến thế.” An Noãn mím môi, không nói gì. Gần đây cháu không liên lạc gì với Huy đấy chứ?” An Noãn theo phản xạ lắc đầu, “Không ạ.” Giọng cô hơi căng thẳng và run, không biết Thẩm Diệc Minh có nghe ra không nữa. “Không thì tốt, sau này tránh xa nó ra một chút, càng ngày bác càng chẳng thích nó nữa.” An Noãn cắn8môi, không nói được câu nào. “Đúng rồi, bác đẩy hết công việc ngày mai sang ngày kia rồi, bác sẽ đi thăm mộ mẹ cháu với cháu và ông.” An Noãn nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Minh, thấy trong mắt ông ánh lên vẻ đau buồn, cuối cùng cô cũng không nói gì. Nói chuyện với Thẩm Diệc Minh một lát xong, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, lúc này Thẩm Diệc Minh mới bảo cô về phòng đi ngủ. An Noãn tắm xong lăn lên giường, chưa được một6lúc thì điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Mạc Trọng Huy gọi đến, nhưng trên màn hình lại hiển thị tên Thẩm Thần Bằng. Mới đầu cô không bắt máy, nhưng chuông điện thoại lại nhanh chóng vang lên, lần này là một dãy số lạ. An Noãn biết nhất định là trò quỷ của Thẩm Thần bằng, cô ấn nút nghe rồi mắng: “Thẩm Thần Bằng, anh thôi đi được không hả! Em không muốn gặp anh ấy, anh đừng có ép em nữa.”
“Cô An, tôi không phải là3Thẩm Thần Bằng.”
Một giọng nữ êm tai.
An Noãn hoàn toàn ngẩn ra.
“Chúng ta từng gặp nhau, tôi là Cổ Thu. Thẩm Thần Bằng giờ đang ở chỗ tôi, anh ấy uống say lắm rồi, tôi gọi cho Thần Phong nhưng anh ấy không bắt máy, tôi không có cách nào khác đành gọi cho cô, cô có thể bảo tài xế đến đón anh ấy không?”
An Noãn nghe thấy vậy hoàn toàn sững sờ, trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp nhưng lại hơi nhút5nhát kia. An Noãn hắng giọng, nghiêm túc nói: “Cô Cố, nếu như anh tôi đã tới tìm cô vậy thì làm phiền cô chăm sóc cho anh ấy một chút nhé, muộn thế này các tài xế cũng đi nghỉ hết cả rồi, một mình tôi cũng chẳng còn cách nào cả.”
Sắc mặt Cố Thu sầm xuống, giọng nói êm tại của cô khẽ cất lên: “Không có, chúng tôi đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, tôi không biết tại sao anh ấy lại tới tìm tôi nữa.”
Nhìn vẻ bị thương trên gương mặt Cố Thu, An Noãn thở dài trong lòng, cô không thể an ủi cô ấy được, ai cũng biết bất luận có thể nào, hai người này cũng không thể ở bên nhau, Nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thẩm Thần Bằng có cứng rắn đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Thẩm được. Chuông cửa bỗng vang lên, hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, An Noãn sợ là người nhà họ Thẩm, cô nghiêm túc nói: “Để tôi đi mở cửa cho.”
An Noãn chạy ra mở cửa, nhưng cô lại không thể ngờ được người đứng ngoài cửa là Mạc Trọng Huy. Cô nhìn Cố Thu, Cổ Thu cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.
An Noãn lại nhìn người đàn ông đang say khướt trên sofa, bỗng chốc liền hiểu ra tất cả. “Mạc Trọng Huy, anh thật bỉ ổi.” An Noãn đẩy mạnh hắn ra, chạy ra khỏi chung cư của Cố Thu.
Mạc Trọng Huy chỉ dám đi cách xa phía sau, sợ nếu hắn đuổi sát quá cô sẽ cuống, ngã xuống cầu thang. Cái cầu thang chết tiệt này còn chẳng có nổi một ngọn đèn, đã thế còn là tầng cao nhất, thế mà Thẩm Thần Bằng cũng có thể yên tâm cho người phụ nữ của mình được.
Cuối cùng cũng xuống đến nơi, lúc này Mạc Trọng Huy mới chạy tới tóm tay cô lại, kéo cô vào lòng mình.