Tình Đắng
Chương 332 : Em có thể cho anh một cơ hội (4)
Ngày đăng: 07:13 30/04/20
“Nhìn thấy anh là chạy, anh là dã thú hay sao hả?”
“Dã thú cũng không để tiện như anh, muộn thế này rồi còn lừa em ra ngoài, nếu để ông ngoại với bác hai2em biết được thì làm sao?” Mạc Trọng Huy ôm chặt lấy cô, không hề thả lỏng chút nào, hắn thở dài nói: “Anh đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi, chỉ vì muốn gặp8em một chút thôi.” “Giờ thấy rồi, có thể để em về được chưa?”
“Tất nhiên là không thể rồi.” Mạc Trọng Huy khẽ bật cười, hắn ôm cô chặt hơn, cười nói: “Khó khăn lắm6mới gặp được nhau, sao anh nỡ để em đi được.” “Thế anh muốn thế nào?” “Em nói xem anh muốn thể nào?” Hắn khẽ cắn môi cô.
An Noãn tê dại cả người, cô ra3sức đẩy hắn, khẽ quát: “Mạc Trọng Huy, anh mà thiếu đàn bà à? Thiên Đường có bao nhiêu cô gái đẹp như thế không phải anh thích chọn đại ai cũng được sao?”
Mạc Trọng5Huy nghe vậy cũng không hề tức giận, như đã quen rồi, cô mà không nói thế này đã không phải là An Noãn nữa rồi. Hắn khẽ nắm lấy cổ tay cô, thỏ thẻ: “Đi thôi, lên xe trước rồi nói.”
“Đủ rồi, em đừng nói gì nữa, lăn vào lòng anh ngay, nếu không anh không dám bảo đảm là sẽ làm gì em đâu.” “Chỗ đó của anh còn dùng được không?” Cô vừa buột miệng liền thấy hối hận. Vì ngay một giây sau đó, Mạc Trọng Huy đã lật người lại đè lên cô, không cho cơ có bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn ngậm lấy môi cô, giữ lấy cánh tay cô, gần như không hề chần chừ gì mà tiến vào cơ thể cô.
Xong chuyện, thật ra Mạc Trọng Huy cũng thấy hơi sợ, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, chắc tức lộn ruột lên rồi, nhưng hắn lại thấy buồn cười. Mạc Trọng Huy hắng giọng, cố tình tỏ ra lấn lướt: “Sau này đừng có nói mấy câu có dùng được không" trước mặt đàn ông, đàn ông không chịu nổi điều này đâu.” “Biết rồi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, sau này em sẽ không nói những lời như thế trước mặt người đàn ông khác đâu.” An Noãn còn cố tình nhấn mạnh “người đàn ông khác”.
Quả nhiên, tên nào đó liền đen mặt, quát: “Em không có cơ hội đó đâu, em là của anh.” Hắn ôm cô vào lòng, đêm đó tuy ngắn ngủi nhưng lại rất thỏa mãn.
Sáng hôm sau, An Noãn bị hắn hôn cho tỉnh cả ngủ, cô mở mắt ra, cười hỏi: “Mạc Trọng Huy, thế này có tính là lén lút yêu đương không nhỉ?” “Không tính, chúng mình thật sự yêu nhau, anh sẽ cố gắng để bác hại em chấp nhận anh. Còn em đấy, anh có thể cho phép em chăm sóc đứa bé kia, nhưng tốt nhất em nên tránh xa ba của thằng bé ra, đừng để anh thấy em và anh ta có bất cứ phát triển mờ ám nào, nếu không...” “Nếu không thì anh sẽ làm gì?” Cô nhướng mày hỏi. “Anh sẽ khiến JM phải đóng cửa ở Bắc Kinh.” An Noãn cười giễu, “Anh tưởng cái công ty nhỏ ở Bắc Kinh sẽ ảnh hưởng được tới Lâm Dịch Xuyên à? Công ty nhà người ta là công ty thiết kế kiến trúc hàng đầu thế giới đấy nhé.”