Tình Đắng
Chương 396 : Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (2)
Ngày đăng: 07:14 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Diệc Minh tức giận mặt biến sắc, gầm nhẹ, “Cháu giấu bác lén lút gặp Mạc Bình Giang, rốt cuộc cháu còn giấu bác bao nhiêu chuyện nữa?”
An Noãn cũng quát lên, “Cháu còn muốn hỏi bác đấy! Bác đối xử với cháu tốt như vậy có phải là có quan hệ bất chính gì với mẹ cháu hay không? Bác cả, bác ba cũng không thương cháu như bác!”
Thẩm Diệc Minh tức giận giơ tay ra, nhưng lần này không vung xuống, tay dừng ở má cô. “An Noãn, hóa ra bác đối xử tốt với cháu, muốn bồi thường cho cháu cũng trở thành một loại sai lầm. Cháu nói đúng, có lẽ bác không nên thương cháu như vậy, khiến cháu hiểu lầm.”
Thẩm Diệc Minh nói xong thì thất vọng xoay người rời đi. Lúc đến cửa, Thẩm Diệc Minh2đột nhiên quay đầu lạnh lùng nói với cô, “An Noãn, cháu tự do rồi, sau này bác sẽ không hỏi chuyện của cháu nữa.”
Một khắc đó, rõ ràng có được tự do, nhưng An Noãn lại như mất đi cái gì đó, trái tim co rút đau đớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc An Noãn xuống tầng ăn sáng, bác dầu nói cho cô biết, tối hôm qua bác hai đã rời khỏi nhà ngay trong đêm. “Bác hai cháu làm việc hoàn toàn không để ý đến sức khỏe của mình. Noãn Noãn, đợi bác hai cháu về, cháu phải giúp bác khuyên bác ấy đi, sức khỏe rất quan trọng, không thể vì quốc gia đại sự mà hủy hoại sức khỏe được.” An Noãn mím môi, lại không nói được gì. Bác dâu cả nhanh mắt nhìn thấy cái vòng8ngọc trên cổ tay cô, nói to, “Noãn Noãn, cái vòng này đẹp quá! Đây là bạch ngọc thượng hạng đấy, có tiền cũng không mua được đâu, cháu lấy ở đâu ra thế?”
An Noãn lúng túng cười, tối hôm qua sau khi Thẩm Diệc Minh đeo lên cho cô, An Noãn không thể cởi ra được. Cô đang phiền muộn đây, đau hết cả cổ tay rồi.
Cô đáp một câu đơn giản, “Người khác tặng ạ.” “Ai tặng thể? Có phải là Huy không?” Bác dâu cả mập mờ nháy mắt với cô.
An Noãn chỉ cười, không lên tiếng. Cứ ngầm thừa nhận là Mạc Trọng Huy tặng đi, tránh rước lấy phiền phức không cần thiết. Ăn sáng xong, An Noãn thử ra ngoài, lính cảnh vệ không ngăn cô lại thật. Cô bảo tài xế đưa mình đến Shine, bây giờ6nơi duy nhất cô muốn đi cũng chỉ có nơi này thôi. Cô không báo trước cho Mạc Trọng Huy, muốn khiến hắn bất ngờ. Nhưng xe dừng ở cổng Shine, cô lại nhìn thấy Doãn Thị Hàm đi từ Shine ra. An Noãn theo bản năng cau mày lại, không định chào hỏi cô ta, nhưng Doãn Thi Hàm lại chủ động đi đến phía cô. “Cô An, chúng ta thật có duyên, Bắc Kinh lớn như vậy, lại gặp nhau rồi.”
An Noãn mếu máo, lạnh lùng nói, “Đúng thế, rất có duyên, không biết cô Doãn đến Shine có chuyện gì?”
“Tôi tìm anh Mạc có chút việc, có điều đã xong rồi. Anh Mạc đúng là một người rất nice, cô An thật hạnh phúc.”
Lúc nói lời này Doãn Thị Hàm có ý khiêu khích, An Noãn cảm thấy rất không thoải3mái, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười, “Anh họ tôi cũng là một người rất tốt, chỉ là không biết cô Doãn có cái phúc này không thôi.”
Doãn Thi Hàm nghẹn họng. “Cô Doãn, tôi đi vào trước đây, Mạc Trọng Huy vẫn đang đợi tôi.” An Noãn nói xong đi thẳng vào Shine, Ở trong thang máy, cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, không chừng những ngày cô bị cấm túc, ngày nào Doãn Thi Hàm cũng đến tìm Mạc Trọng Huy. Đến phòng, cô gõ mạnh cửa, người mở cửa là trợ lý Trương. “Cô An, sao lại là cô?” Trợ lý Trương hơi giật mình.
An Noãn đi thẳng vào trong, hừ lạnh, “Sao thế, không chào đón tôi à?”
“Không có không có, nếu ngài Mạc biết cô đến, vui còn không kịp ấy chứ. Ngài Mạc đang ở trong5phòng sách, cô cứ vào đó đi.” An Noãn đi đến cửa phòng sách, không nhịn được xoay người lại hỏi một câu, “Trợ lý Trương, không phải anh đang quét dọn phòng vệ sinh ở Mạc thị à?”
Khóe miệng trợ lý Trương giật giật, sắc mặt căng lên đỏ bừng. An Noãn cũng không nỡ trêu cậu ta nữa, xoay nắm cửa phòng sách.
Mạc Trọng Huy đang ngồi trước máy tính, ngón tay lướt như bay trên bàn phím, chuyên tâm đến nỗi hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của An Noãn.
Lúc An Noãn đi đến trước mặt hắn, Mạc Trọng Huy rất ghét bỏ nói, “Không phải nói không gặp rồi à, bảo cô ta đi đi.” “Bảo ai đi?” An Noãn cau mày lại. Mạc Trọng Huy hít một hơi, dùng tay lại. Nhìn thấy Án Noãn đứng ở trước mặt mình, hắn hơi giật mình, nhưng ngạc nhiên nhiều hơn.
Hắn đứng lên, kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, kích động nói, “Sao em lại đến đây? Anh đang nằm mơ sao?”
An Noãn dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lùng hỏi, “Vừa rồi em gặp Doãn Thi Hàm ở ngoài, cô ta nói tìm anh có việc. Trai đơn gái chiếc hai người đã làm chuyện gì rồi?” Mạc Trọng Huy véo mũi cô, cười nói, “Trai đơn gái chiếc có thể làm chuyện gì?”
An Noãn tức giận nghiến răng, “Mạc Trọng Huy, anh giỏi lắm!” An Noãn xoay người rời đi, Mạc Trọng Huy ôm chặt eo cô từ sau lưng.
“Ngốc, anh không gặp cô ta, em nói có thể làm chuyện gì chứ?” “Mạc Trọng Huy, trêu em thú vị lắm à?” Mạc Trọng Huy xoay cô lại, nhẹ giọng dỗ dành, “Được rồi, nếu như anh thật sự có gì với Doãn Thị Hàm, những năm qua đã sớm có rồi. Trong mắt anh trừ em ra căn bản không nhìn thấy ai khác cả.”
An Noãn hừ mũi, yên tĩnh lại trong lòng hắn.
“Sao lại đột nhiên lại đến đây? Bác hai em không cấm túc nữa à?” Giọng An Noãn buồn bực, “Em nói chuyện khiến bác hại rất tức giận. Bác nói em tự do rồi, sau này bác không hỏi chuyện của em nữa.”
“Em nói gì với bác ấy thế?”
“Em nói bác có quan hệ bất chính với mẹ em.”
Mạc Trọng Huy xoa đầu cô, “Đúng là cái gì em cũng dám nói. Bác hai em không tức giận mới là lạ đấy. Vô duyên vô cớ bị chụp mũ loạn luân.” “Em kích động quá, chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.”