Tình Đắng
Chương 397 : Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (3)
Ngày đăng: 07:14 30/04/20
“Được rồi, không sao, tự do cũng tốt. Sau này em ở bên cạnh anh, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau rồi.”
Đêm hôm đó, An Noãn không về nhà họ Thẩm. Cô gọi điện thoại cho ông cụ Thẩm, hình như ông không vui lắm. Giọng ông cụ Thẩm hơi buồn bực, “Bác hai cháu không quản cháu nữa, ông ngoại vẫn muốn quản. Con gái con đứa không để ý nghi lễ gì cả, cứ ở với2nó như vậy, người khác sẽ nói như thế nào?” “Cháu gái, về nhà đi, sáng mai lại đi tìm nó, còn chưa cưới, thế nào cũng phải chú ý danh tiếng một chút.” An Noãn nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, người này cầu xin cổ rất lâu, cô mới mềm lòng ở lại. Cô cắn răng nói, “Ông ngoại, cháu không quan tâm người khác nói thế nào, cháu chỉ muốn ở bên anh ấy.” Ông8cụ Thẩm thở dài, vừa không biết làm sao, vừa đau lòng. Tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, An Noãn cũng vội vàng cúp điện thoại. Mạc Trọng Huy đi từ phòng tắm ra, chỉ quấn một cái khăn tắm bên dưới, ngực vẫn còn đang ướt nước, vô cùng hấp dẫn. An Noãn hít một hơi, nhìn đi chỗ khác. Mạc Trọng Huy cố ý đi đến trước mặt cô, hỏi, “Nói với ông ngoại em rồi à?”6An Noãn “ùm” một tiếng đơn giản, mặt đã kìm nén đỏ bừng lên. Mạc Trọng Huy cố ý trêu cô, vòng tay qua eo cô, cọ cằm lên má cô, “Bảo bối, sao em lại đỏ mặt?” An Noãn dùng sức giãy khỏi lòng hắn, vô cùng tức giận mắng, “Ai nói em đỏ mặt, người nến đỏ mặt là anh, quần áo cũng không mặc đã chạy ra ngoài, anh cuồng lộ hàng à? Em đi tắm đây, anh3không được vào đấy.”
Nhìn bóng lưng An Noãn hoảng hốt trốn vào phòng tắm, khóe miệng Mạc Trọng Huy khẽ cong lên. Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều, luôn lạc mất nhau trong quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp. May mà bây giờ, bọn họ tìm lại được nhau rồi.
An Noãn rõ ràng đã khóa trái cửa phòng tắm rồi, Mạc Trọng Huy vẫn xông vào được. Cô vội cầm khăn tắm che kín vị trí quan trọng, gào5lên với hắn, “Anh là đồ háo sắc à? Cút ra ngoài.”
Hắn cười, vẻ mặt thản nhiên nói, “Người em có chỗ nào anh chưa từng nhìn, chỗ nào chưa từng hôn chứ, có cái gì mà che.”
Hắn đi qua cướp cái khăn tắm trong tay cô, không còn bất cứ vật che chắn nào, An Noãn chỉ cảm thấy xấu hổ.
An Noãn và Mạc Trọng Huy đan tay nhau, đi vào trong nhà. Ông cụ Thẩm ngồi ở vị trí chủ, mặt đầy ý cười. Ba bác ngồi ở hai bên ông cụ, trên mặt bác cả và bác ba cũng có ý cười, chỉ có mặt Thẩm Diệc Minh là xanh mét.
“Ông ngoại, bác cả, bác hai, bác ba.” An Noãn ngọt ngào chào hỏi.
Mạc Trọng Huy cũng chào hỏi theo, giọng điệu đúng mực.
Ông cụ Thẩm hiền từ nói, “Về là tốt rồi, còn chưa kết hôn, muốn gặp cháu một lần cũng khó, sau này nếu như kết hôn rồi, muốn gặp cháu một lần há chẳng phải là còn khó hơn leo núi à, cứ nghĩ thế là ông ngoại lại không muốn gả cháu ra ngoài.”
An Noãn buông tay Mạc Trọng Huy ra, đi qua khoác cánh tay ông cụ Thẩm, “Cho dù kết hôn rồi, cháu cũng sẽ thường xuyên đến thăm ông ngoại, đến lúc đó ông ngoại đừng chê cháu kéo cả nhà đến là được.”