Tình Đắng
Chương 436 : Bác và mẹ cháu không chỉ là anh em (2)
Ngày đăng: 07:14 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cháu...” An Noãn có chút do dự.
“Noãn Noãn, cháu yên tâm, bác cả sẽ không làm khó cháu đâu.” An Noãn hít sâu một hơi rồi nói, “Vâng. Bác cứ sắp xếp thời gian đi ạ.”
Mạc Bình Giang nói chiều nay gặp nhau, địa điểm là ở một câu lạc bộ cao cấp khác.
Cúp điện thoại, An Noãn cảm thấy đau đầu, phải nói với Mạc Trọng Huy thế nào đây.
Khi cô đánh răng rửa mặt xong đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy đã nấu cháo xong, đang cẩn thận thổi cho nguội rồi. An Noãn đi qua đó, hắn hỏi đùa, “Có cần anh đút cho em không?”
An Noãn nghiêm túc trả lời, “Cần”
Sau đó cô há miệng ra, hắn đút cho cô từng thìa một, vô cùng cưng chiều.
“Mạc Trọng Huy, chiều nay em phải ra ngoài một lát.” Hắn nhướng mày, sau đó hỏi, “Đi đâu2thế?”
“Em hẹn gặp Cổ Thu, đi dạo phố với cô ấy.”
“Được.”
Hắn trả lời rất dứt khoát, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào. Mà hắn càng như vậy, An Noãn càng khó chịu trong lòng. Thật ra cô không muốn giấu hắn, nhưng cuối cùng Mạc Bình Giang đã nói với cô, “Đừng để Huy biết, nó quá lo lắng cho cháu.”
Vì vậy, cô vẫn lựa chọn giấu hắn.
“Lát nữa anh đưa em qua đó, xong anh sẽ đi đón em.”
An Noãn từ chối theo bản năng, “Không cần đâu, ở ngay đây thôi, em tự đi là được rồi.” Hắn cưng chiều vuốt tóc cô, kiên quyết nói, “Anh đưa em đi.”
“Mạc Trọng Huy, anh không cần quá lo cho em thế đâu, sẽ không có ai làm hại em hết.” Cuối cùng Mạc Trọng Huy vẫn không lay chuyển được cô. An Noãn đến chỗ hẹn8với Mạc Bình Giang, ông ta đã đang đợi ở phòng VIP rồi. “Bác cả.” An Noãn lễ phép gọi một tiếng. Bởi vì lời của Mạc Bạch Linh, lúc này nhìn Mạc Bình Giang, trong lòng An Noãn có một loại cảm giác khác thường. “Noãn Noãn, qua đây ngồi đi.”
Mạc Bình Giang gọi cô qua đó, đích thân rót nước cho cô. “Bác cả, bác tìm cháu đến có việc gì ạ?”. An Noãn đi thẳng vào vấn đề, không muốn ở đây quá lâu, Mạc Trọng Huy sẽ lo lắng.
Mạc Bình Giang hít sâu một hơi, nghiêm túc nói, “Hôm nay bác hẹn cháu là muốn đích thân xin lỗi cháu. Chuyện Bạch Linh em gái bác làm với cháu, bác đều biết cả. Bác cũng đã cho nó một cái tát, hy vọng có thể khiến nó tỉnh ngộ. Noãn Noãn, thật xin lỗi, để6cháu chịu uất ức rồi.”
Giọng ông hình như rất chân thành, An Noãn lắc đầu, thản nhiên nói, “Chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi, bác không cần xin lỗi cháu thay cô ấy.”
“Bác không biết em gái bác có ăn nói linh tinh trước mặt cháu không. Nhưng Noãn Noãn à, cháu muốn biết cái gì, đều có thể hỏi bác, hoặc là chất vấn bác.”
“Cháu không dám chất vấn bác, cháu chỉ muốn biết tại sao bác và mẹ cháu phải hủy bỏ hôn ước?”
Mạc Bình Giang day trán, trầm giọng nói, “Có một số việc suy cho cùng không thể giấu được. Noãn Noãn, hôm nay bác hẹn cháu ra ngoài chính là muốn kể cho cháu một câu chuyện chân thật nhất.”
An Noãn cười chua chát, “Mỗi người lại nói một phiên bản trước mặt cháu, cháu cũng không biết nên tin3ai nữa.”
Mạc Bình Giang cười, thấp giọng nói, “Hôn ước của bác và mẹ cháu là do hai ông cụ quyết định, sau khi bác hai cháu kết hôn không lâu. Khoảng thời gian đó, bác thật sự rất hạnh phúc, ngày nào bác cũng nghĩ cách dỗ cho mẹ cháu vui vẻ, Diệc Như cũng rất phối hợp. Nhưng bác biết, cho dù bà ấy mỉm cười ở trước mặt bác, nụ cười kia cũng là giả tạo, trong lòng bà ấy vẫn có người khác, cất giấu rất sâu. Noãn Noãn, cháu có tin không? Bởi vì quá yêu một người, thậm chí không quan tâm trong lòng bà ấy có người khác hay không, bác chỉ muốn ở bên cạnh bà ấy.”
Nói đến đây, sắc mặt Mạc Bình Giang sầm lại, “Vốn dĩ bác và bà ấy có thể rất thuận lợi kết hôn, nhưng lại5xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bác và bác hai cháu đồng thời bắt gặp Bình Sơn và Diệc Như...”
Mạc Bình Giang dùng sức day ấn đường, hình như rất nhức đầu. Ngực An Noãn hơi thắt lại, vô cùng khó chịu.
“Bởi vì chuyện đó nên bác kiên trì hủy hôn. Sau đó mới biết, đây chỉ là một chuyện hiểu lầm. Bình Sơn dùng danh nghĩa của bác lừa Diệc Như đến nhà, nó uống rượu say muốn... Diệc Như. May mà bác và bác hai cháu đến kịp nên chưa xảy ra chuyện gì cả.”
An Noãn siết chặt hai tay lại.
“Sau khi Diệc Như rời khỏi Bắc Kinh chúng ta mới biết chân tướng, Bình Sơn đã chính miệng thừa nhận. Bởi vì bác hủy bỏ hôn ước, Diệc Như trở thành trò cười ở trong giới. Có lẽ bởi vì như vậy, bà ấy nóng lòng muốn rời khỏi nơi này, lại đúng lúc gặp ba cháu luôn đợi bên cạnh bà ấy, bà ấy mới cùng ba cháu đến Giang Thành.”
An Noãn cắn chặt môi, giọng nói run rẩy, “Mẹ cháu không yêu bác, không yêu ba cháu, lúc còn sống rốt cuộc người bà ấy yêu là ai?” Mạc Bình Giang khẽ cau mày, thản nhiên nói, “Chuyện này cháu nên đi hỏi bác hai cháu.”
An Noãn cắn mạnh đến rách cả môi, máu tươi tràn ra miệng. “Noãn Noãn, chuyện liên quan đến bác, Bình Sơn và mẹ cháu chính là như vậy. Mặc dù bác và mẹ cháu từng có hôn ước, nhưng bác và bà ấy chưa bao giờ phá vỡ phòng tuyến cuối cùng, thậm chí bác cầm tay bà ấy, bà ấy cũng vùng vẫy. Còn Bình Sơn, đương nhiên càng không có. Cho nên cháu không cần nghi ngờ thân phận của mình, cháu và Huy cũng không tồn tại bất cứ quan hệ huyết thống nào cả.” An Noãn cúi đầu, không nói một lời.
“Ba mươi năm qua bác luôn rất áy náy với mẹ cháu, bởi vì bác hủy bỏ hôn ước nên năm đó bà ấy phải chịu quá nhiều áp lực dư luận. Bà ấy tốt đẹp như vậy, được bao nhiêu người say mê cưng chiều như vậy, cuối cùng lại bị tất cả mọi người chê cười chế nhạo. Cũng bởi vì như vậy, bà ấy mới không có cách nào tiếp tục ở lại Bắc Kinh, phải rời khỏi thành phố bà ấy lớn lên từ nhỏ. Ông ngoại cháu để cho bà ấy đi cũng có một phần nguyên nhân là do chuyện này. Cho nên, Noãn Noãn à, bác hai cháu hận bác, hận nhà họ Mạc, bác có thể hiểu được. Nói trắng ra là, mẹ cháu biến thành như vậy là do một tay nhà họ Mạc bác gây ra. Bác xin lỗi!”
An Noãn đứng lên, chạy ra khỏi câu lạc bộ, không hề để ý Mạc Bình Giang đang lớn tiếng gọi cô sau lưng. Nếu như chân tướng đã định trước là tàn nhẫn như vậy, cô thà không biết gì cả, thà cứ chôn vùi đi tất cả. Cô chỉ muốn ở bên Mạc Trọng Huy, chỉ đơn giản như vậy thôi. Tại sao đời trước lại có nhiều dây dưa, nhiều ân oán như vậy?
Cô thật muốn tìm một nơi không có ai biết cô, yên tĩnh một mình.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô biết là Mạc Trọng Huy gọi đến. Vang lên hai lần, cô cũng không nghe máy.
Tìm một quán cà phê ngoài trời, gọi một cốc cà phê, cô ngây ngốc ngồi một mình ở đó. Không biết ngồi bao lâu, cũng không biết tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần, cho đến lúc có người ngồi xuống đối diện cô, cô mới thu hồi suy nghĩ lại. “Cô An, trùng hợp thật, Bắc Kinh lớn như vậy mà chúng ta lại vô tình gặp nhau, đây có phải là duyên phận trong truyền thuyết không?”