Tình Đắng

Chương 437 : Bác và mẹ cháu không chỉ là anh em (3)

Ngày đăng: 07:14 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Hình như tâm trạng cô An không được tốt lắm, có cần tôi dẫn cô đi uống mấy ly không? Con người tôi đây không có ưu điểm gì, nhưng rất biết an ủi người khác, người tâm trạng không tốt chỉ cần ở bên tôi một tiếng, bảo đảm tâm trạng sẽ trở nên cực tốt.”

An Noãn chỉ hừ mũi khinh thường.

“Cô An, thật ra thì tôi cảm thấy hai chúng ta rất xứng đôi. Mặc dù bối cảnh của tôi không ưu việt như cô, nhưng ít nhất nhà họ Doãn tôi cũng có thể giúp bác hại có một tay trong giới chính trị. Hại nhà có ý định để chúng ta liền hôn, hay là chúng ta thử một chút? Quan trọng nhất là, cho dù là đời nào, hai nhà chúng ta cũng không có ân oán dây dưa, ở2bên nhau có thể rất đơn giản.”

An Noãn hung dữ trừng hắn, hóa ra rất nhiều chuyện đã sớm không phải là bí mật nữa, chỉ có một mình cô chẳng hay biết gì mà thôi. “Có người nói tình cảm từ từ bồi dưỡng, tôi thật sự cảm thấy cô là kiểu mà tôi thích, chúng ta thử bồi dưỡng tình cảm xem sao?”

Tiếng còi ô tô chói tai vang lên, chiếc xe Bentley của Mạc Trọng Huy ngang ngược xông vào quán cà phê, bầu không khí vốn dĩ yên tĩnh tốt đẹp lập tức bị phá hỏng.

An Noãn hít một hơi, nhìn thấy Mạc Trọng Huy xuống xe, đi thẳng đến chỗ cô. Trong con ngươi đen thẫm của hắn dường như nhuộm một tầng tàn ác, sắc mặt tái xanh, dáng vẻ như mưa bão sắp ập đến. Đợi hắn đi8đến bên cạnh An Noãn, Doãn Hạo không sợ chết đứng lên, giơ tay ra với hắn, “Huy, đã lâu không gặp.”

Người trong một giới, hình như đều biết nhau. Mạc Trọng Huy không nhìn anh ta lấy một cái, càng đừng nhắc đến bắt tay.

“Đi.”

Hắn tiếc chữ như vàng, dùng sức chụp lấy cánh tay An Noãn, đưa cô rời đi.

Doãn Hạo ảo não thu tay lại, cười nói: “Không biết hóa ra An Noãn là người phụ nữ của anh, tôi còn định theo đuổi cô ấy nữa.”

Mạc Trọng Huy dừng bước lại, xoay người, híp con ngươi lạnh như băng lại, vô cùng nguy hiểm.

An Noãn không muốn tăng thêm hiểu lầm, thấp giọng nói bên tai Mạc Trọng Huy, “Em và anh ta không có gì, vô tình gặp nhau thôi.”

Mạc Trọng Huy lườm cô, hung dữ mở miệng, “Đừng ngấp6nghé thứ không nên nghĩ đến, nếu không không phải mình anh mà cả dòng họ nhà anh cũng sẽ phải trả giá.” Giọng nói trầm thấp của Mạc Trọng Huy khiển Doãn Hạo hơi ngẩn ra, hình như người đàn ông này có một loại khí thể bẩm sinh, bá đạo áp đảo mọi người.

An Noãn bị Mạc Trọng Huy nửa kéo nửa ôm lên xe. Chiếc xe Bentley màu đen chạy bằng bằng trên đường, thu hút sự của chú ý người khác.

An Noãn nhỏ giọng nói, “Lái chậm một chút.” Cô vừa nói như vậy, Mạc Trọng Huy lại tăng tốc, giống như cố ý đối nghịch với cô.

An Noãn mím môi, khẽ thở dài. Đến Shine, Mạc Trọng Huy đỗ xe xong, tự mình xuống xe, rồi đóng “rầm” cửa lại.

An Noãn thật sự sợ hắn khóa cô trong xe, vội3vàng xuống xe.

Nhưng cô vẫn không theo kịp bước chân hắn. Mạc Trọng Huy vào thang máy, không đợi cô, thang máy đi thẳng lên. Cô vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, cho dù có thật sự uống cà phê với Doãn Hạo, hắn tức giận đến mức đó cơ à? Đợi một lúc, thang máy đi xuống, An Noãn đột nhiên nghĩ, nếu như mãi mà cô không đi lên, Mạc Trọng Huy sẽ như thế nào? Còn không phải là ngoan ngoãn chạy xuống tìm cô sao?

Nghĩ đến đây, trái tim lập tức mềm ra, cô lập tức không chút do dự đi vào thang máy. Đến phòng, phòng khách và phòng ngủ đều không có bóng dáng Mạc Trọng Huy, cửa phòng sách lại đóng chặt. Cô khẽ gõ cửa phòng sách, cái tên hẹp hòi kia lại khóa trái5cửa rồi. An Noãn không biết làm sao thở dài, dùng sức gõ cửa, ở bên ngoài lớn tiếng gọi, “Mạc Trọng Huy, anh mở cửa ra, nghe em giải thích.” Bên trong không có bất cứ tiếng đáp lại nào.

Mềm không được, An Noãn đổi chiến thuật cứng rắn, “Mạc Trọng Huy, anh còn không mở cửa thì em đi tìm Doãn Hạo đây.”

Cô vừa dứt lời, cửa đã được mở ra. Mạc Trọng Huy trưng ra gương mặt tức giận hầm hầm. “Mạc Trọng Huy, cái đồ không có tiền đồ này, có bản lĩnh thì đừng mở cửa luôn đi.” Cô cười trêu ghẹo. Hắn mím môi, nắm chặt hai tay lại, nổi đầy gân xanh.

An Noãn nhìn hắn như vậy có chút đau lòng, nhào tới ôm chặt eo hắn.

“Mạc Trọng Huy, đừng đánh em, em giải thích với anh. Em và Doãn Hạo thật sự là vô tình gặp nhau, em cũng không biết tại sao lại trùng hợp như vậy.”

Mạc Trọng Huy thở hổn hển, giọng cũng mềm ra, thấp giọng nói: “Tại sao không nghe điện thoại của anh?” “Điện thoại gì? Anh gọi điện thoại cho em à?”.

Hắn gầm lên, “Đừng giả vờ nữa, tại sao không nghe điện thoại của anh?”

An Noãn buông tay đang ôm hắn ra, ôm cổ hắn, “Điện thoại hỏng rồi, anh mua cái mới cho em đi.” “Vẫn còn giả vờ à!” Cô bĩu môi, “Được rồi, anh đánh em đi, em sai rồi, em không nên chê anh phiền không nhận điện thoại của anh.”

Khóe miệng Mạc Trọng Huy giật giật, ánh mắt có chút bi thương. Hắn giơ tay day ấn đường, chỗ đó nhảy lên đau đến tận bây giờ. Hắn không muốn quấy rầy cô lúc cô tụ tập chơi với bạn bè, chỉ là lúc đó, đột nhiên nhớ cô đến ngạt thở.

Gọi mấy cuộc điện thoại cố đều không trả lời, hắn bắt đầu căng thẳng, trái tim không ngừng thấp thỏm. “Em xin lỗi, sau này nhất định em sẽ nghe điện thoại của anh. Để biểu đạt thành ý của em, bây giờ em sẽ đi nấu cơm cho anh.” An Noãn chạy vào phòng bếp, trong phòng bếp có rất nhiều đồ ăn tươi mới, có cái thậm chí đã rửa xong, xem ra vừa rồi người này chuẩn bị nấu cơm ở nhà. Có lẽ hắn gọi điện thoại cho cô chỉ là muốn hỏi có buổi tối muốn ăn cái gì. Nghĩ đến đây, hốc mắt cô đột nhiên có chút ẩm ướt. Quan tâm đời trước có ân oán làm gì, cô chỉ cần bọn họ vui vẻ, chỉ cần luôn được ở bên hắn.

Cô định làm món cà tím sốt sở trường của mình cho hắn, dỗ hắn vui vẻ. Có lẽ là do tầm mắt hơi mơ hồ nên cô bị trượt dao cắt vào tay, An Noãn hét lên một tiếng. Mạc Trọng Huy nghe thấy tiếng, vội vàng chạy vào phòng bếp, máu tươi đập thẳng vào mắt hắn.

“Bao giờ thì em mới có thể không bất cẩn nữa hả!” Hắn gầm lên, cầm tay cô kiểm tra, vết rách hơi sâu, làm sao cũng không cầm được máu.

Hắn luống cuống tìm hòm thuốc cầm máu, bôi thuốc giúp cô. Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, lại hơi run rẩy. Cầm máu, bôi thuốc, băng lại, hắn vẫn không yên tâm, “Đi đến bệnh viện.” An Noãn cau mày, “Không cần đâu, vết thương bé tí thôi mà, đã không chảy máu nữa rồi, không sao.”