Tình Đắng
Chương 53 : Nghe nói anh sắp làm ba
Ngày đăng: 07:09 30/04/20
“Tôi đến đâu tìm anh? Thiên Đường à?”
Đầu kia hơi dừng một chút, ngay sau đó thấp giọng trả lời, “Bệnh viện”
Cúp máy xong, trong lòng An Noãn lại có cảm giác yên tâm.
An Noãn ngồi trên giường chờ đến lúc trời sáng. Cô mặc xong quần áo đi tìm Thường Tử Phi.
Thường Tử Phi đang2ngủ say bị An Noãn đánh thức. Anh mơ màng hỏi, “Noãn Noãn, em dậy sớm vậy làm gì, trời còn chưa sáng đâu, ngủ thêm một lát đi, anh làm xong bữa sáng sẽ gọi em dậy”
An Noãn hơi sốt ruột nói, “Bây giờ em phải ra ngoài”
Thường Tử Phi lúc này mới tỉnh táo.8Anh ngồi dậy, nghiêm túc hỏi, “Đi đâu mà sớm như vậy?”
Cô trả lời ấp úng, “Em muốn đến bệnh viện thăm một người bạn, cô ấy nằm viện. Em định ghé thăm cô ấy trước khi đến chỗ làm.”
“Anh đưa em đi.”
“Không cần, em tự đi được, anh ngủ thêm một lát đi” An Noãn6hôn lên trán anh, rồi vội vàng rời đi.
Thường Tử Phi còn chưa kịp phản ứng, cô đã đi mất rồi.
Có lẽ cô cũng không muốn cho anh biết đến thế giới khi ở trong tù của mình. Nghĩ đến đây, trái tim anh chợt đau thắt lại.
***
An Noãn biết hai người ở bên nhau không3nên nói dối, nhưng cô không biết nên mở miệng thế nào, cũng không biết giải thích ra sao.
Bắt taxi đến thẳng bệnh viện, trợ lý Trường đã chờ cô ở trước cửa.
“Cô An, ngài Mạc thật hiểu cổ. Ngài ấy biết cô quan tâm bạn bè, nhất định là trời chưa sáng đã chạy tới5nên dặn tôi ra đón, mời đi theo tôi”
Trương Húc đưa An Noãn tới phòng bệnh, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi ở trên giường, bỗng nhiên cô hơi xấu hổ.
Mạc Trọng Huy thản nhiên nói với cô, “Ngày hôm qua, tôi đã gọi điện thoại cho Vương Gia Dật, bây giờ bạn của em rất tốt, lúc nào em cũng có thể đến gặp cô ta.”
Cho đến khi La Hiểu Yến nhẹ nhàng gọi cô một tiếng “Noãn Noãn”, An Noãn mới bước lên ôm lấy cô ta.
“Chị Hiểu Yến, sao lại chị lại thành ra thế này? Tên đàn ông kia dám đánh chị ư?”
Hai cô gái ôm nhau khóc rất lâu. Thời gian như quay về ba năm trước đây, lúc cô vừa mới vào trại giam, lần đầu tiên mở rộng lòng mình với La Hiểu Yến, hai người cũng ôm chặt nhau khóc giống như bây giờ. Hai cô đều đã từng thể, đời này phải đối xử tốt với chính mình, không bao giờ làm chuyện ngu ngốc vì đàn ông nữa.
“Hắn dùng trăm phương nghìn kế để chị mang thai, chị không cẩn thận bị ngã, đứa bé mất rồi. Hắn cho là chị cố ý, tối nào cũng uống say rồi trở về đánh chị, làm nhục chị”
La Hiểu Yến bình tĩnh nói lại, cứ như thể không phải kể chuyện của mình.
An Noãn thì nghiến răng nghiến lợi, “Tên biến thái Vương Gia Dật này! Em muốn đi tìm hắn báo thù cho chị.”
“Noãn Noãn, đừng làm chuyện ngốc nghếch vì chị, chúng ta đều là người ở dưới đáy xã hội, vĩnh viễn không đấu lại bọn họ. Hắn có thể để em đến gặp chị, chị đã đội ơn lắm rồi”
“Chị Hiểu Yến, chị không thể như vậy, chị nhất định phải nghĩ cách rời khỏi hắn”
La Hiểu Yến cười tự giễu, “Chị nghĩ đủ mọi cách rồi nhưng đều vô dụng, chỉ càng bị hắn đánh đập nhiều hơn. Hắn đã thay đổi hoàn toàn rồi, không còn là anh sinh viên nghèo mà chị biết nữa. Là Lạc Hân Khả hoàn toàn thay đổi hån.”
Sau đó, An Noãn ở biệt thự với La Hiểu Yến nửa ngày, ăn cơm trưa với cô ta xong, thấy cô ta đi nghỉ rồi cô mới rời khỏi.
***
Trên đường quay về, cô nói với Mạc Trọng Huy, “Anh có thể làm người tốt tới cùng, giúp tôi thêm một lần nữa không?”
Mạc Trọng Huy từ chối thẳng thừng, “Không thể. Tôi nói rồi, việc riêng của người khác tôi không muốn xen vào, cũng không xen vào được. Em nghĩ sao Vương Gia Dật phải nể mặt tối mà buông tha La Hiểu Yến chứ?”
“Mạc Trọng Huy, không muốn giúp anh cứ nói thẳng là được, tôi không tin ở Giang Thành còn có người dám không nghe lời anh nói”
Mạc Trọng Huy cười nhạo, tự giễu nói, “Không phải còn em đấy sao?”
An Noãn nghẹn lời, quay đầu ra ngoài cửa sổ, dường như hơi giận dỗi nói, “Anh không chịu giúp thì thôi, tự tôi nghĩ cách, tôi không tin gã Vương Gia Dật có thể một tay che trời. Nếu thật sự không được, tôi sẽ đi báo cảnh sát, đi tìm Lạc Hân Khả, tóm lại tôi không thể để La Hiểu Yến sống ở đó, chịu sự lăng nhục của Vương Gia Dật”
Mạc Trọng Huy khẽ lắc đầu thở dài.