Tình Đắng
Chương 561 : An noãn có thai (2)
Ngày đăng: 07:16 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bạch Linh, hôm nay chúng ta không nhắc đến chuyện đau lòng nữa. Anh muốn gặp em, chủ yếu là muốn hỏi thăm tình hình của anh cả. Tĩnh Vi và Huy đều không muốn nói thật với anh, em là người thẳng thắn, từ trước đến nay không nói dối, em có thể nói cho anh biết anh cả thế nào rồi không?”
Ánh mắt Mạc Bạch Linh có chút mất hồn, bà ta cúi đầu khẽ trả lời, “Anh cả rất ổn.”
Bà ta không phải là một người giỏi nói dối, ánh mắt giọng nói cùng với lời nói đơn giản của bà ta đã hoàn toàn bán đúng bà ta rồi.
Sắc mặt Mạc Bình Sơn sa sầm lại, nghiêm nghị nói: “Bạch Linh, chẳng lẽ ngay cả em cũng không nói thật với anh2sao?” Mạc Bạch Linh cắn môi, dáng vẻ bất chấp, nghiêm túc hỏi: “Anh thật sự muốn nghe em nói thật à?” Mạc Bình Sơn nắm chặt tay bà ta, trầm giọng nói: “Bạch Linh, chúng ta là anh em ruột, từ nhỏ ba anh em chúng ta đã thân thiết như vậy, em nhất định phải nói thật với anh, nói cho anh biết có phải bây giờ anh cả không ổn lắm đúng không? Nhất định anh ấy rất khó chịu đúng không? Anh làm hại anh ấy mất đi chức vị, mất đi tiền đồ.”
“Những thứ này đều không quan trọng! Anh cả là một người không màng danh lợi, anh ấy không quan tâm những thứ này.”
Mạc Bạch Linh nói, giọng nói có chút căm hận. “Vậy em nói cho anh biết,8rốt cuộc anh cả thế nào rồi?” Mạc Bình Sơn lăn lộn nhiều năm như vậy, ông ta không thể nào không nhìn ra sắc mặt của người khác. Ngày đó Đường Tĩnh Vi đến thăm ông ta, ông ta đã nhìn ra chút manh mối rồi. Cho nên ông ta mới dặn đi dặn lại bảo Mạc Bạch Linh đến thăm ông ta. Mạc Bạch Linh là một người rất thẳng thắn, từ trước đến nay không biết nói dối. “Anh cả tự sát, chết rồi!”.
Mạc Bạch Linh nghẹn ngào nói ra. Giây phút đó, cơ thể Mạc Bình Sơn cứng lại, người lạnh như băng, ông ta không dám tin vào tai mình.
“Sao thế, anh không tin đúng không? Anh cả chết rồi, bị Thẩm Diệc Minh bức tử, nuốt tiền xu tự sát.6Mấy ngày trước mới tổ chức tang lễ, chỉ có thân thích nhà họ Mạc tham gia. Con trai bảo bối của anh, rõ ràng anh cả bị nhà họ Thấm hại chết, nó còn dẫn An Noãn đến tham gia tang lễ, có lẽ đến bây giờ anh cả vẫn không có cách nào yên nghỉ được.”
Sắc mặt Mạc Bình Sơn lập tức trở nên nhợt nhạt, ông ta siết chặt hai tay lại, thả ra, lại siết chặt lại. “Lúc còn sống anh cả luôn kiêu ngạo, Thẩm Diệc Minh giam anh ấy lại, cho dù cho cơ hội để anh ấy ra ngoài, đời này anh ấy cũng không ngẩng đầu lên được nữa, vì vậy lựa chọn tự sát, kết thúc sinh mạng của mình. Lúc còn sống anh ấy chỉ để3lại một bức di thư dán kín cho An Noãn, nhà họ Thẩm không chịu lấy di thư ra, ai biết trong di thư có cái bí mật gì không để ai biết được. Em thật sự không nghĩ ra cái con An Noãn đó có gì tốt, mẹ con bọn họ hại nhà họ Mạc chúng ta còn chưa đủ thảm sao? Bây giờ anh cả cũng vì nó mà rời khỏi nhân thế, Huy còn coi nó như bảo bối. Em nói nó mấy câu, con trai anh đã muốn liều mạng với em. Không phải em ở đây nói linh tinh đâu, anh hai, anh còn không quản Huy nữa, người tiếp theo bị hại chết chính là Huy đấy.”
Mạc Bình Sơn siết hai tay lại, càng ngày càng chặt, trên mu bàn5tay nổi đầy gân xanh. “Anh cả đúng là số khổ. Năm đó anh ấy yêu Thẩm Diệc Như như vậy, nhưng Thẩm Diệc Như lại giở trò với anh ấy, tằng tịu với anh trai bà ta, còn sinh ra An Noãn. Bây giờ, con gái bà ta lại đến gây họa cho Huy, quyến rũ Huy. Anh cả vì nhà họ Thẩm mà chết, bây giờ ngày nào Huy cũng ở nhà họ Thẩm, đi theo nhà bọn họ, cả ngày nâng An Noãn trong lòng bàn tay, châm biếm biết bao! Ba và anh cả ở trên trời có linh sẽ không thể nào yên nghỉ được.”
“Chuyện em nói đều là thật à?” Mạc Bình Sơn gằn từng câu, vẻ mặt vô cùng độc ác.
Mạc Bạch Linh hét lên, “Đến bây giờ anh còn nghi ngờ em à, câu nào em nói cũng là thật. Bây giờ ngay cả chị Tĩnh Vi cũng bị mua chuộc rồi, nói thay cho An Noãn khắp nơi, thậm chí vì còn An Noãn mà cãi nhau với em. Em thật sự không hiểu cái con đó có cái sức hấp dẫn gì, chẳng lẽ kiếp trước nó là yêu tinh à, nếu không sao có thể mê hoặc tất cả mọi người đến choáng váng. Anh hai, nhà họ Mạc chúng ta coi như bị hủy rồi, bị nhà họ Thẩm, bị Thẩm Diệc Minh, bị An Noãn, bị Thẩm Diệc Như hủy hoàn toàn rồi.”
Mạc Bình Sơn nghiến răng nghiến lợi, giọng lạnh như băng, “Em yên tâm đi, anh nhất định sẽ báo thù cho ba và anh cả.”
Mạc Bạch Linh cười lạnh, “Bây giờ anh không có gì cả, đã trở thành phạm nhân rồi, anh lấy cái gì ra mà báo thù cho ba và anh cả. Không phải em nói anh đâu, đời này anh sống quá thất bại. Anh phấn đấu cả đời, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thấm Diệc Minh. Thậm chí ngay cả con trai anh anh cũng không quản được. Con trai anh nuôi lớn bây giờ trở thành con trai của Thẩm Diệc Minh rối. Đây đúng là chuyện châm biếm nhất trên đời.”
“Đúng, anh không đấu lại nổi Thẩm Diệc Minh, anh vất vả phấn đấu nhiều năm như vậy, Thẩm Diệc Minh lại hủy hoại anh dễ như trở bàn tay. Nhưng hắn cũng có nhược điểm, anh có thể ra tay từ nhược điểm của hắn, khiến đời này hắn không vui nổi nữa.” Mạc Bạch Linh cau mày lại, “Nhược điểm của Thẩm Diệc Minh? Anh nói là An Noãn?”
“Đúng, anh có cách khiến Huy và An Noãn vĩnh viễn không thể nào ở bên nhau, khiến con bé đó cả đời sống trong đau khổ, khiến Thẩm Diệc Minh tan nát cõi lòng.”
Mạc Bạch Linh châm biếm hừ lạnh, “Anh có thể có cách khiến Huy và An Noãn chia tay? Đừng nói đùa nữa, bây giờ con trai anh giống như con nhà người ta, chạy đi dính lấy nhà họ Thẩm, nịnh bợ ông cụ Thẩm, nịnh bợ Thẩm Diệc Minh, ngay cả con trai của Thẩm Diệc Minh nó cũng nịnh bợ, hy sinh lợi ích của mình hợp tác hạng mục gì với người ta. Tóm lại, Huy đã không phải là người nhà họ Mạc ta nữa, là người của nhà họ Thẩm bọn họ rồi.” Mạc Bình Sơn cau chặt mày lại.
“Cho dù anh cả dùng cái chết để phản đối bọn họ, nó cũng không nỡ chia tay với An Noãn.”
Mạc Bình Sơn cắn môi, lạnh lùng nói, “Dù chỉ có một chút hy vọng, anh cũng phải thử xem.” “Anh nói cho em biết, anh muốn làm thế nào?”. Ông ta lắc đầu, “Đợi anh nghĩ ra rồi sẽ nói cho em biết.”
Mạc Bạch Linh xì một tiếng, có chút mệt mỏi nói, “Anh hai, em cảm thấy mệt rồi. Chuyện của anh, chuyện của con trai anh, chuyện nhà họ Mạc, em không quan tâm được nữa. Những năm này em vì nhà họ Mạc mà bỏ ra nhiều như vậy, cho dù lấy chồng rồi cũng luôn ở nhà họ Mạc chăm sóc ba, thậm chí vì nhà họ Mạc, em còn phải đền bù bằng chồng em, đến bây giờ anh ấy vẫn còn bị nhốt ở trong tù, không biết sống chết thế nào. Em nghe nói Doãn Hậu Vọng đã bị xử tử hình bí mật rồi, có lẽ Văn Quang cũng đã sớm...” Mạc Bạch Linh nghẹn ngào không nói được nốt.
“Gia đình em đang yên ổn tử tế, lại bị Thẩm Diệc Minh hủy đi như vậy. Nhà họ Mạc chúng ta lại bị Án Noãn hủy như vậy. Thế giới này thật không công bằng, dựa vào cái gì bọn họ hủy đi hai gia đình, nhưng hoàn toàn không gặp báo ứng. Thẩm Diệc Minh được vạn người ngưỡng mộ, An Noãn được Huy cưng chiều lên tận trời, không công bằng, quá không công bằng, cũng nên để bọn họ nếm thử sự đau khổ của việc mất đi người thân.”