Tình Đắng
Chương 562 : An noãn có thai (3)
Ngày đăng: 07:16 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng vẫn cứ xảy ra chuyện, ông nhận được điện thoại gọi đến từ Bắc Kinh, cấp dưới nói với ông, Mạc Bình Sơn đập vỡ bát, dùng mảnh vỡ sắc nhọn nhắm vào cổ mình. Người của ông suy nghĩ đến mọi loại khả năng, dọn dẹp phòng rất sạch sẽ, lại không ngờ Mạc Bình Sơn có thể nghĩ đến cái cách này. Thẩm Diệc Minh bỏ lại tất cả công việc đang dang dở lại, chạy về Bắc Kinh. Trên đường đến sân bay, ông gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy. Lúc đó Mạc Trọng Huy đang ở nhà với An Noãn, nhận được điện thoại, giọng Thẩm Diệc Minh vô cùng nghiêm túc, “Huy, cháu mau đến cơ quan của bác một chuyến đi. Cô cháu2nói tin tức bác cả cháu qua đời cho ba cháu, bây giờ tâm trạng ông ấy rất kích động, nói muốn gặp cháu, cháu đi ngay đi.”
Cúp điện thoại, Mạc Trọng Huy vội vàng rời đi. An Noãn thấy vẻ mặt hắn lập tức tái mét, kéo tay hắn lại, lo lắng hỏi: “Mạc Trọng Huy, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ba anh đã biết chuyện của bác cả rồi, bây giờ anh qua đó một chuyến.” “Em đi cùng anh.” An Noăn nắm chặt tay hắn, ánh mắt cầu khẩn. Mạc Trọng Huy do dự một chút, khẽ gật đầu. Lúc Mạc Trọng Huy dẫn An Noãn chạy đến, Mạc Bình Sơn đang cầm mảnh bát vỡ sắc bén đặt ở cổ mình, xung quanh ông ta có8rất nhiều lính cảnh vệ, tình hình rất căng thẳng.
Mạc Bình Sơn thấy Mạc Trọng Huy và An Noãn cùng đến, ông ta tự giễu cười ra tiếng, hỏi: “Huy, người đàn bà này đối với con thật sự quan trọng đến thế à? Con vì cô ta mà không gặp ông nội con một lần cuối cùng. Cũng vì cô ta mà bác cả con tự sát bỏ mạng. Tại sao con vẫn có thể thản nhiên ở bên cạnh cô ta như vậy?”
An Noãn bị dọa tay run lên, Mạc Trọng Huy trầm giọng nói: “Không, ba sai rồi, cái chết của bác cả không liên quan gì đến An Noãn, ba cứ bỏ đồ trên tay xuống trước đã, nghe con giải thích.”
“Không cần giải thích, con muốn6nói là cái chết của bác cả con có liên quan đến ba, là ba hại chết bác cả con đúng không?”
“Không, ý con không phải như vậy, ba cứ bỏ đồ trên tay xuống trước đã, nghe con nói.”
“Huy, ba thừa nhận đời này ba đối với con không đủ tốt. Từ trước đến nay ba chưa làm tròn nghĩa vụ của một người làm ba, ba quá tham lam quyền thế, ba luôn nghĩ có một ngày có thể leo lên, được vạn người ngưỡng mộ. Ba cũng nghĩ, nếu như có một ngày ba thành công, người nhà ta cũng đều sống yên vui sung sướng theo ba. Nhưng ba không thành công, bởi vì từ đầu đến cuối Thẩm Diệc Minh luôn cản trở ở trước mặt3ba. Đời này ba rất thất bại, thất bại thảm hại trên sự nghiệp. Ba không phải là một người chồng tốt, không phải là một người ba tốt, cũng không phải là một đứa con trai tốt. Ba còn hại chết anh trai mình.”
“Ba...”
“Huy, con đừng nói gì hết, nghe ba nói, thời gian của ba không còn nhiều nữa.”
Trái tim An Noãn thắt lại, cơ thể không tự chủ được run lên.
“Là ba trăm phương ngàn kế thuyết phục anh cả bắt cóc An Noãn, anh ấy mới bị Thẩm Diệc Minh giam lại, cũng mới chọn tự sát để cứu lấy mình. Tất cả đều là lỗi của ba, ba nguyện ý dùng sinh mạng của mình để đền bù lỗi lầm của ba. Nhưng trước khi chết,5ba có một ước nguyện, ba hy vọng ba rời đi, có thể khiến hai đứa chia tay. Nếu như sau khi ba rời đi, hai đứa vẫn ở bên nhau, ba chết cũng sẽ không yên nghỉ. Nhớ lấy lời hôm nay của ba, chia tay với An Noãn, vĩnh viễn không được ở bên nhau nữa. Giúp ba chuyển lời cho mẹ con, kiếp sau ba sẽ đưa bà ấy đi vòng quanh thế giới.”
Ông ta nói rồi đâm vật sắc nhọn vào cổ mình, máu tươi lập tức nhuộm đỏ ánh mắt An Noãn. Nhìn Mạc Bình Sơn ngã xuống, nhìn Mạc Trọng Huy chạy như bay đến đỡ lấy cơ thể ông ta, khoảnh khắc đó, An Noãn dường như nhìn thấy máu tươi đang vạch ra một khoảng cách rất sâu giữa cô và Mạc Trọng Huy, bọn họ sẽ không thể bước đến bên cạnh đối phương nữa. Mạc Bình Sơn một lòng muốn chết, cắt mạnh vào động mạch chủ, thậm chí bác sĩ còn chưa kịp chạy đến, ông ta đã hoàn toàn tắt thở rồi.
Mạc Trọng Huy ôm chặt cơ thể ông ta, An Noãn thấy có nước mắt rơi ra từ mắt hắn, một giọt, hai giọt... Lúc Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh chạy đến, Mạc Bạch Linh tiến lên hung hăng cho An Noãn một cái bạt tai, lính cảnh vệ đều không phản ứng kịp. “Cải con sao chổi này, mày nhất định phải hại nhà họ Mạc tao tan cửa nát nhà mới cam tâm à, bây giờ mày hài lòng rồi chứ, anh cả anh hai tao đều bị mày hại chết rồi!”
Lính cảnh về bảo vệ An Noãn ở sau lưng, còng tay Mạc Bạch Linh lại. “Cô An, tôi đưa cô về nhà trước, lát nữa thủ trưởng sẽ đến xử lý.” An Noãn lắc đầu, cô đẩy lính cảnh vệ ra, chạy đến bên cạnh Mạc Trọng Huy. Cô muốn lau nước mắt cho hắn, cho dù làm cho hắn một chút chuyện cũng được. Cô còn chưa chạm tay vào mắt Mạc Trọng Huy, hắn đã đẩy cô một cái ngã ngồi xuống đất. Lính cảnh vệ chạy đến đỡ An Noãn lên, “Cô An, tôi đưa cô về nhà trước.” Lúc An Noãn được lính cảnh vệ dẫn đi, cô nghe thấy Đường Tĩnh Vi cuồng loạn gào khóc, “Ông đã đồng ý cùng tôi đi một vòng thế giới, sao ông có thể nói mà không giữ lời hả?” An Noãn không muốn rời đi, nhưng trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi tất cả tri giác. An Noãn mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trong bệnh viện, ông cụ Thẩm, hai bác, hai bác dâu, bọn họ gần như vậy lấy giường bệnh của cô. Cô cố gắng tìm, nhưng lại không tìm thấy cái người trong lòng đó. Ông cụ Thẩm ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay cô, vẻ mặt hiền từ lo lắng nhìn cô, cười nói, “Cháu gái, cháu luôn khiến người ta lo lắng như vậy, sau này không thể không hiểu chuyện như thế nữa, đã sắp làm mẹ rồi.”
An Noãn trợn to hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác. Bác cả vỗ đầu cô, cưng chiều nói, “Cháu mơ hồ như vậy, chắc chắn vẫn chưa biết nhỉ, cháu có thai rồi.” An Noãn nghe xong như sét đánh ngang tai, đầu óc trống rỗng.
Bác dấu cả giơ tay vẫy trước mặt An Noãn, cười nói, “Xem con bé vui chưa này, ngây ngốc cả ra.”
Giây phút đó, An Noãn có một loại kích động muốn khóc, đứa bé bọn họ mong đợi lâu như vậy cuối cùng cũng đến rồi, nhưng lại đến không đúng lúc. “Ông ngoại, cháu muốn xuất viện, cháu muốn đi tìm Mạc Trọng Huy.”
Nhắc đến Mạc Trọng Huy, vẻ mặt tất cả mọi người đều sâm xuống.
Ông cụ Thẩm khẽ thở dài một cái, khẽ nói, “Noãn Noãn, bây giờ nhà họ Mạc rất loạn, cháu lại mang thai, không thể đến đó được. Cháu có thể gọi điện thoại cho Huy, nói với nó là cháu có thai rồi, mọi người chưa ai nói gì cả, đợi cháu tự nói tin tức tốt này với nó.”
Bác dâu cả đưa điện thoại cho Án Noãn, An Noãn run rẩy ấn số của hắn, nhưng rất lâu hắn vẫn không nghe. Bác dâu cả thu lại điện thoại, cười nói, “Phụ nữ có thai không thể dùng điện thoại nhiều, bây giờ chắc chắn Huy rất bận, đợi lát nữa gọi lại cho nó.” “Mặc dù mọi người chưa nói cái tin tức tốt này với Huy, nhưng đã nói với bác hai cháu rồi, bác hai cháu đang từ sân bay qua đây, sắp đến rồi.”