Tình Đắng

Chương 577 : An noãn gặp an hồng minh lần cuối (3)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

An Noãn cố ý để Đậu Nhã Quyền đi ra ngoài. Đậu Nhã Quyên vỗ đầu cô, nói: “Cái con bé này, đúng là biết hành hạ người khác, ở đây hoa quả gì cũng có, chỉ không có quả cherry, thế mà cháu lại đòi ăn.”

Mặc dù nói vậy, nhưng vẻ mặt của bà vẫn đầy cưng chiều.

Sau khi Đậu Nhã Quyên ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại An Noãn và trợ lý Trương.

An Noãn cắn môi, mở lời trước, “Trợ lý Trương, Mạc Trọng Huy bảo cậu đến đây sao?” Trương Húc hít sâu một hơi, “Cô An, ngài Mạc bây giờ đang ở Mỹ, ngài ấy bảo tôi chuẩn bị chuyên cơ ngày mai đưa cô2đến Mỹ.” “Sao lại đến Mỹ?” Ý nghĩ đầu tiên trong lòng An Noãn là Mạc Trọng Huy muốn cùng cố định cư ở đó. “Cô An, tiếp theo tôi sẽ nói với cô một chuyện, vì đứa bé trong bụng, tôi hi vọng cô có thể bình tĩnh nghe tôi nói.” An Noãn nhíu mày, nhìn vẻ nghiêm túc của Trương Húc, trong lòng có chút sợ hãi.

“Thật ra, ba của cô là ông An Hồng Minh vẫn chưa chết.” Hai mắt An Noãn mở to, cô không tin vào tai mình. “Trợ lý Trương, xin cậu chú ý lời nói của mình.”

“Cô An, lời tôi nói là thật. Năm đó khi xảy ra chuyện, ông cụ Tiết ra tay,8muốn dồn ba cô vào chỗ chết nên đưa ra một loạt những bằng chứng về việc làm sai trái của ông ấy. Ba cô sợ tội nên tự sát, uống rất nhiều thuốc ngủ. Ngài Mạc đã cố gắng đưa ông ấy ra nước ngoài điều trị, nói dối là ba cô đã qua đời. Vì ba cô uống quá nhiều thuốc ngủ dẫn đến chết não, trở thành người thực vật. Ngài Mạc đã bỏ rất nhiều tiền, thuê một nhóm chuyên gia để chữa trị cho ba cô, nhưng mấy năm nay vẫn chưa có hiệu quả. Ngài ấy không muốn nói với cô, một phần vì sợ cô không chịu được đả kích, một phần khác vì6thể lực của ông cụ Tiết quá lớn, ngài ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị ông ta phát hiện, tất cả sự cố gắng sẽ thất bại trong gang tấc.”

Hai tay An Noãn nắm chặt dưới chắn, sắc mặt trắng bệch. “Năm đó cô ngồi tù không phải là chủ ý của ngài Mạc, là ông cụ Tiết đưa cô vào. Mặc dù lúc đó ngài Mạc rất muốn đưa cô ra, nhưng đối thủ là ông cụ Tiết nên ngài ấy cũng bất lực.” “Có phải Thẩm Cẩm Phong ở Mỹ chăm sóc ba tôi không?” An Noãn nói từng chữ, giọng cô run rẩy. “Đúng vậy, bốn năm trước tình trạng của ba cô không3khả quan cho lắm, ngài Mạc cử bác sĩ Thẩm đến chăm sóc ba cô. Trong thời gian này tình trạng của ba cô ngày càng nghiêm trọng, mấy lần trước ngài Mạc đi Mỹ chính là đến thăm ba cô. Hôm nay ngài Mạc gọi điện bảo tôi sắp xếp chuyên cơ đưa cô đến Mỹ, tôi nghĩ có lẽ muốn để cô gặp ba cô lần cuối.” Nước mắt An Noãn lặng lẽ rơi xuống. Giọng cô run run cầu khẩn, “Trợ lý Trương, xin cậu đưa tôi đến Mỹ ngay bây giờ.” “Chuyện này...” “Xin cậu, cầu xin cậu!” An Noãn nắm lấy áo cậu ta, khóc lóc cầu xin. Đậu Nhã Quyên mua hoa quả quay về,5thấy An Noãn khóc ầm ĩ lên, vội chạy qua đẩy Trương Húc ra, “Cậu là ai, tranh thủ lúc tôi không ở đây đến bắt nạt An Noãn, cút ra cho tôi!”

“Bác, bác đừng đuổi cậu ấy đi.” An Noãn vừa khóc vừa tụt xuống giường, cô kéo tay trợ lý Trương, tiếp tục cầu khẩn, “Xin cậu, xin cậu hãy đưa tôi sang Mỹ ngay bây giờ.”

Trợ lý Trương hít sâu một hơi, nói: “Chuyên cơ đã sắp xếp ổn thỏa, cô An cô nên nói với người nhà một tiếng đi.”

Giọng An Noãn nghẹn ngào, âm thanh đứt quãng nói chuyện này cho Đậu Nhã Quyên. Lông mày Đậu Nhã Quyên chau lại, bà đau lòng nói: “An Noãn, cơ thể cháu đang không khỏe, bác sĩ nói cháu phải ở lại bệnh viện mới giữ được đứa bé, nếu bây giờ đi Mỹ, nhỡ đâu...” An Noãn khóc đến tan nát cõi lòng, “Bác gái, cháu xin bác hãy để cháu đi gặp ba cháu lần cuối, cháu xin bác!”

Đậu Nhã Quyên nhíu chặt mày, “An Noãn, bác không quyết định được, để bác gọi cho bác hai cháu.” Gọi điện cho Thẩm Diệc Minh, hiện giờ ông đang ở nước ngoài, An Noãn khóc xin trong điện thoại, “Bác hai, xin bác để cháu sang Mỹ đi ạ, cháu không thể không gặp ba cháu lần cuối.”

Trong lòng Thẩm Diệc Minh đau như cắt, vì sao lúc này ông lại ở nước ngoài chứ, vì sao không ở bên cạnh chăm sóc con bé?

“Bác hai, cháu xin bác cho cháu gặp ba cháu lần cuối, sau này chuyện gì cháu cũng nghe theo bác.”

Thẩm Diệc Minh đau lòng nói: “Cháu à, không phải bác không cho cháu đi, để bác gọi điện báo Thẩm Thần Bằng đi cùng cháu, đến nơi thì gọi điện cho bác. Bác xin cháu, cho dù có thể nào cũng nhất định phải giữ gìn sức khỏe.”

“Bác hai, cảm ơn bác.” Thẩm Diệc Minh không yên tâm, tự mình gọi điện cho Thẩm Thần Bằng, Thẩm Thần Bằng nghe điện xong, bỏ hết chuyện đang làm, chạy ngay đến sân bay. Từ Bắc Kinh đến Mỹ phải bay mười mấy tiếng đồng hồ, trong suốt chuyến bay, nước mắt An Noãn không ngừng rơi xuống. Cho dù Thẩm Thần Bằng hay trợ lý Trương nói thế nào, nước mắt cô vẫn rơi, dường như ngay bản thân cô cũng không khống chế được.

Trước khi lên máy bay, trợ lý Trường đã gọi điện báo cho Mạc Trọng Huy. Ở nước Mỹ xa xôi, Mạc Trọng Huy nhìn người đang nằm thoi thóp trong phòng chăm sóc đặc biệt, dặn dò Thẩm Cầm Phong, “Khi An Noãn đến, phiền anh để ý đến cô ấy một chút, cô ấy đang mang thai.” Thẩm Cẩm Phong không hiểu hỏi, “Anh định đi đâu?”

“Tôi về nước, còn có chuyện phải xử lý.” Thẩm Cầm Phong nhíu mày, “Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện của An Noãn? Cô ấy đến thì anh đi, hai người đang cãi nhau à? Lúc này anh còn giận dỗi gì với cô ấy chứ? Cô ấy đang mang thai, tính tình khó tránh được khó chịu hơn, anh là đàn ông nhường cô ấy chút là được mà.”

Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng nói: “Anh không hiểu đâu.” “Đúng vậy, tôi ở đây chờ bốn năm, chuyện của hai người tôi đương nhiên không hiểu. Nhưng tôi hiểu một chuyện, An Noãn hiện giờ đang mang thai, An Hồng Minh lại sắp qua đời, cô ấy nhất định rất cần anh bên cạnh.” Trên mặt Mạc Trọng Huy thoáng chút do dự và đau khổ. “Lúc cô ấy cần anh nhất, nếu anh không ở bên cạnh cô ấy đối với cô ấy mà nói sẽ tổn thương đến mức nào. Tôi đứng trên lập trường là bạn anh, tôi khuyên anh một câu, cho dù mâu thuẫn lớn đến thế nào cũng không nên giở tính khí ở thời điểm này.” “An Noãn giao cho anh, giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt.” Mạc Trọng Huy cuối cùng vẫn rời khỏi nước Mỹ. An Noãn đến Mỹ, hắn lại về Trung Quốc, hai người tựa như hai đường thẳng song song, không có điểm giao nhau.