Tình Đắng

Chương 582 : Kiên cường, trưởng thành (3)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đọc từng trang từng trang nhật ký, An Noãn dường như sống lại cuộc sống trước đây một lần nữa. Cô chưa từng nghĩ một người đàn ông lại có thể tinh tế tỉ mỉ như vậy. Đọc đến phần sau, đại khái là thời gian An Noãn vì Mạc Trọng Huy đã cãi nhau một trận rất lớn với ba. Trong nhật ký của An Hồng Minh viết lại như thế này.

“An Noãn yêu một người con trai, tôi không muốn nó có bất cứ quan hệ nào với người đó, tôi sợ sẽ mất đi con bé nên tôi kiên trì phản đối. Nhưng tính cách con bé giống hệt mẹ nó, hai tháng liền không thèm để ý đến tôi, tôi2đã nhiều lần đến trường, nhưng nó vẫn không chịu gặp tôi. Được rồi, thỏa hiệp vậy, nếu như đây là mệnh của nó, tôi chỉ có thể chấp nhận. Nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến, cuối cùng sẽ đưa An Noãn đi, tôi chỉ muốn trân trọng từng ngày được sống cùng An Noãn. Đến ngày con bé rời xa tôi, chí ít tôi vẫn còn những hồi ức đẹp đẽ để dựa vào.”

An Noãn dùng sức lau nước mắt, trang nhật ký cuối cùng là một bức thư An Hồng Minh viết cho An Noãn.

“An Noãn, khi con đọc những dòng này, ba đã không còn ở bên con nữa. Những trang trước của quyển nhật ký có8ghi thân thể của con, còn cả quá trình con trưởng thành, hi vọng con có thể kiên trì đọc hết. Ba đã ích kỷ giữ con lại bên mình, lại không thể chăm sóc con thật tốt. Ba rất ích kỷ, cho đến bây giờ ba mới hối hận, nếu như sớm đưa con về nhà họ Thẩm, cuộc sống của con sẽ khác rất nhiều, lúc này con đã là cô chủ cao quý nhận ngàn vạn sủng ái. An Noãn, ba xin lỗi, ba nghĩ nếu như cuộc sống có thể quay lại, ba vẫn sẽ chọn giữ con bên mình. Mẹ con là một người phụ nữ rất tốt, vì sự nghiệp của ba ruột con mà bà ấy lựa6chọn hi sinh bản thân mình.”

“Mẹ con chưa từng yêu ba, trong lòng bà ấy từ đầu đến cuối chỉ có ba ruột con. Con là kết tinh tình yêu của bọn họ, ba tin rằng nếu có ngày con quay về nhà họ Thẩm, ba ruột của con nhất định sẽ vô cùng yêu thương con, giống như ông ấy đã từng yêu mẹ con. An Noãn, sau khi ba chết, hãy an táng ba ở Giang Thành. Ba biết mẹ con sẽ bị ông ấy đưa đi, không cần để ba và mẹ con an táng cùng một chỗ đâu. Ba chỉ muốn ở lại Giang Thành, nơi này có hồi ức đẹp nhất của ba và con, nhất định con phải3thực hiện di nguyện của ba. Chết, cũng là một cách giải thoát, ba lên trời tìm mẹ con, để bà ấy hứa với ba kiếp sau. An Noãn, vì ba, con nhất định phải hạnh phúc!”

Thẩm Diệc Minh để cô đọc nhật ký hết một ngày, không để ai quấy rầy cô. Đọc đến đó, An Noãn gục xuống bàn, không kiềm chế được khóc ầm lên. An Noãn quyết định đưa An Hồng Minh về Giang Thành, lúc cô nói quyết định này với Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh lộ vẻ khẩn trương.

An Noãn hiểu nỗi lo trong lòng ông, cô kéo tay ông và nói, “Bác hai, bác yên tâm, cháu sẽ không đưa mẹ cháu đi. Khi còn sống,5tâm nguyện của ba cháu là được an táng tại Giang Thành, nơi đó có nhiều ký ức hạnh phúc của cháu và ba, cháu không muốn làm trái ý nguyện của ông ấy. Cháu muốn đưa ông ấy về Giang Thành, ông ấy sẽ không cô đơn, cháu sẽ thường xuyên về thăm ông ấy. Đời này, mẹ là của bác, cháu sẽ không đưa bà ấy rời khỏi bác, nhưng, kiếp sau, hãy để mẹ cho ba cháu.”

Thẩm Diệc Minh thở phào, ôm cô vào ngực, ông thì thầm, “Được, bác hứa.” Tiết Ngọc Lan đứng cạnh cửa nghe thấy vậy, đưa tay lau nước mắt. Nếu sự nỗ lực làm bạn của đời này có thể đổi được kiếp sau, như vậy bà cam tâm tình nguyện. “An Noãn, khi còn sống ba cháu là người có tội...”

An Noãn hiểu suy nghĩ của ông, cô càng kéo tay ông chặt hơn, thân mật tựa đầu vào vai ông, thì thầm, “Bác hại, bác không cần nói gì nữa. Đúng là khi còn sống ba cháu đã làm chuyện sai, cháu không muốn bác vi phạm nguyên tắc lật lại vụ án của ông ấy. Nhưng mà, dù trong công việc ông ấy phạm sai lầm lớn đến thế nào thì trong lòng cháu ông ấy vẫn là một người ba nhân từ, là người cháu yêu quý nhất.”

Thẩm Diệc Minh cũng ôm chặt An Noãn, con bé này dường như chỉ trong thời gian ngắn đã trưởng thành rất nhiều, có thể đứng trên lập trường của người khác, cân nhắc cho họ. Cô cũng đã phân biệt rạch ròi được giữa lý trí và tình cảm.

“An Noãn, cháu đã không khiến bác hại thất vọng, càng ngày càng hiểu chuyện.”

An Noãn ôm eo Thẩm Diệc Minh, úp mặt vào ngực ông, nhẹ nhàng nói: “Bác hai, Noãn Noãn trước kia không hiểu chuyện, gây thêm phiền phức cho bác. Cháu thậm chí đã bốc đồng ảnh hưởng đến công việc của bác, khiến bác khó xử. Cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không thể nữa.”

Thẩm Diệc Minh vui mừng nói: “Cháu gái ngoan, bác cam tâm tình nguyện vì cháu làm tất cả. Hai mươi mấy năm qua, bác đã không ở bên cháu khi cháu trưởng thành, để cháu chịu không ít cực khổ, sau này, bác sẽ đền bù gấp bội cho cháu. Ngoại trừ mẹ cháu, cháu là người bác yêu nhất.”

Tang lễ của An Hồng Minh được cử hành trong một nhà thờ nhỏ, vì thân phận đặc biệt của An Hồng Minh, tang lễ chỉ có hai nhà họ Thẩm và họ Thường tham dự.

Ông cụ Thẩm cũng muốn đích thân đến dự, bao nhiêu lời tức giận ông cụ nói ra miệng hóa ra đều là giả mà thôi. Đối với An Hồng Minh, sâu trong lòng cụ thật ra luôn thấy cảm kích, không nói đến quan hệ với Thẩm Diệc Như, chỉ riêng việc ông ấy cố gắng chăm sóc An Noãn, cả đời không lấy vợ hai đã là chuyện người bình thường ít ai làm được.

Nhưng vì sức khỏe không được tốt nên ông cụ không đến được. Ba anh em họ Thẩm đều tạm dừng công việc, cùng An Noãn đến Giang Thành đích thân chuẩn bị tang lễ cho An Hồng Minh. Trước đó khóc nhiều như vậy, nhưng đến ngày tổ chức lễ tang cho An Hồng Minh, An Noãn lại bình tĩnh rất nhiều. Nghê Tuệ đến dự lễ tang, cầm tay An Noãn, đau lòng nói: “Con bé này, sao lại gầy như thế này, thật khiến người khác đau lòng.” An Noãn cố gắng mỉm cười, “Dì Nghê, dì yên tâm, cháu rất khỏe, cháu còn đang có thai.” “Cháu có thai?” Nghệ Tuệ ngạc nhiên, “Cháu gầy như vậy, không nhận ra được. Sao ngài Mạc không đi cùng cháu?” An Noãn ngập ngừng một chút, cuối cùng nói, “Cháu và anh ấy chia tay rồi.” “Cái gì, cháu đang mang thai, lại chia tay? Chuyện gì thế này! Tử Phi nhà dì cũng vậy, con đã lớn thế rồi, vẫn ly hôn, ly hôn lâu như thể cũng chưa tìm được ai khác, dù biết trong lòng nó vẫn còn vấn vương cháu, không biết hai đứa có còn duyên phận gì không.”

An Noãn khẽ nhíu mày, nói nhỏ: “Dì à, dì thật biết nói đùa.”