Tình Đắng

Chương 583 : Kiên cường, trưởng thành (4)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cậu ta biết có giải thích nhiều cũng vô dụng.

An Noãn chỉ cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Đối với Mạc Trọng Huy, cô cảm thấy dường như đây là chuyện đương nhiên. Khi trái tim đã bị tổn thương đến tan nát thì sẽ không còn ngây ngốc cố gắng nữa. Nếu tình cảm này khó khăn đến vậy thì buông tay cho lòng nhẹ nhàng hơn. Cô không muốn tiếp tục mệt mỏi, cũng không muốn hắn quá mệt mỏi. Yêu nhau là chuyện của hai người, ở bên nhau còn cần đến thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng không được. Chia tay Mạc Trọng Huy cô vẫn có thể sống một cuộc sống tốt. Không có cô, Mạc Trọng Huy vẫn là Mạc Trọng Huy đầy khí phách. Có2lẽ, không có ai không sống được nếu thiếu ai đó, kiên cường là điều ai cũng phải học. Tang lễ của An Hồng Minh kết thúc, An Noãn và người nhà cùng quay về Bắc Kinh. Thẩm Diệc Minh cũng chuẩn bị sẵn bệnh viện để cổ dưỡng thai, An Noãn cũng rất phối hợp với bác sĩ.

Sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, điều khiến cô vui mừng nhất là đứa bé vẫn còn, không bỏ cô đi.

Nằm trên giường bệnh, hai tay cô luôn chăm chú che trên bụng. Bảo bối, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, để con bình an đến thế giới xinh đẹp này, mẹ sẽ cố gắng hết sức để con khỏe mạnh trưởng thành. Thẩm Diệc Minh cũng bắt đầu bận rộn trở lại nhưng đều8làm việc ở Bắc Kinh, mỗi tối ông đều sẽ đến bệnh viện thăm An Noãn.

An Noãn nhìn ông bận rộn, mệt mỏi như vậy thì rất thương ông. Cô biết, cô không thể thuyết phục ông đừng đến bệnh viện với mình, cô chỉ có thể chăm sóc thân thể thật tốt, để sớm xuất viện.

“Bác hai.”

“Hả?”

“Cháu có thể nhờ bác một chuyện không?”

Thẩm Diệc Minh cưng chiều xoa tóc cô, cười nói: “Bác hai có chuyện gì không đồng ý với cháu chứ?”

“Cháu xin bác đừng nhắm vào Mạc Trọng Huy. Cháu biết bác đau lòng vì cháu, muốn báo thù cho cháu nhưng trong chuyện tình cảm, hãy để chúng cháu tự giải quyết được không ạ?”

Lông mày Thẩm Diệc Minh hơi cau lại, không vui nói, “An Noãn, lúc này cháu còn lo6cho nó sao?”

An Noãn lắc đầu, “Bác hại, trong thời gian này cháu đã nghĩ kĩ rồi. Tình cảm của cháu và Mạc Trọng Huy đã dây dưa chục năm rồi, chúng cháu đều nghĩ đó là tình yêu, nhưng tình yêu này đã hại quá nhiều người. Bây giờ, nó đã trở nên quá nặng nề, cháu và anh ấy đều không có dũng khí tiếp tục tình yêu này. Buông tay sẽ khiến mọi chuyện đơn giản hơn, đây cũng là một cách yêu. So với việc khiến đối phương khổ sở, không bằng buông tay, sống một cuộc sống đơn giản không phải tốt hơn sao?”

An Noãn hít một hơi sâu, “Bác hại, bây giờ cháu đã bình tĩnh lại, cháu không trách Mạc Trọng Huy, không trách ai cả, đây là số mệnh.3Nếu như hai người trong cuộc bọn cháu đều đã buông tay, cháu hi vọng những người bên cạnh cũng có thể bỏ xuống, đừng nhắm vào anh ấy nữa, để tất cả kết thúc đơn giản đi ạ.”

Nhìn sự trấn định trong mắt An Noãn, Thẩm Diệc Minh rốt cuộc cũng có thể thở phào. An Noãn nằm trong bệnh viện dưỡng thai nửa tháng, trong thời gian này cô rất phối hợp với bác sĩ, tình trạng cơ thể cũng tốt lên từng ngày.

Không biết có phải do từ nội tâm đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé này, chấp nhận tương lai, mà phản ứng nôn nghén không còn nghiêm trọng như trước, ăn uống cũng tốt lên nhiều. Bác sĩ nói đây là một hiện tượng tốt.

An Noãn lo lắng ba5tháng này cô không ăn được gì, ăn gì vào cũng bị nôn ra, không biết có ảnh hưởng đến bé con hay không. Bác sĩ an ủi cô, ba tháng đầu thai nhi không cần nhiều dinh dưỡng nên ảnh hưởng không lớn. Nhưng cảm xúc của mẹ cần được khống chế. Nỗi lo lắng của An Noãn lúc này mới nguôi đi.

Trong thời gian An Noãn nằm viện, trợ lý Trường có đến thăm cô một lần. Chủ yếu là đến đưa thiếp mời cho cô, thời gian đã được sửa lại. “Cô An, cô đang nằm viện, hôn lễ của tôi...”. An Noãn cười nói, “Không sao, tôi chuẩn bị xuất viện rồi, bác sĩ tôi hồi phục rất tốt. Trợ lý Trương, tôi nhất định sẽ tham gia hôn lễ của cậu.” Trợ lý Trương cười, “Cảm ơn cô An, nếu cô có thể đến dự thì tôi rất vinh hạnh.” Trợ lý Trương ra khỏi bệnh viện đi thẳng đến Mạc thị. Bây giờ, ngài Mạc trừ khi làm việc, còn phần lớn thời gian đều đứng ở cửa kính sát trần trong phòng làm việc, nhìn từ tầng ba mươi bảy xuống, Trương Húc không biết hắn có thể nhìn thấy gì. Trương Húc gõ cửa rồi đi vào. “Ngài Mạc, tôi vừa đến bệnh viện.” Giọng Mạc Trọng Huy trầm thấp, “Cô ấy thế nào?”

“Tình trạng của cô An rất tốt, sắc mặt tốt hơn trước kia nhiều, hai ngày nữa là có thể xuất viện. Cô An đã đồng ý nhất định sẽ tham dự hôn lễ của tôi, đến lúc đó ngài có thể gặp cô ấy.” Mạc Trọng Huy đưa tay vỗ trán, nói nhỏ, “Có lẽ tôi không tham dự hôn lễ của cậu được.” “Vì sao? Không phải vì cô An tham dự nên ngài tránh mặt chứ?” Trương Húc lộ ra vẻ kích động đặc biệt.

Cậu ta năm lần bảy lượt nhắc đến hôn lễ của mình với An Noãn chính là hi vọng An Noãn có thể tham dự, vì để Mạc Trọng Huy có thể gặp cô một lần. Mỗi lần nhìn thấy Mạc Trọng Huy cầm ảnh của cô nhìn đến mấy tiếng đồng hồ, cậu ta đều thấy khổ sở thay bọn họ.

Cậu ta không hiểu, vì sao rõ ràng bọn họ yêu nhau mà lại tra tấn lẫn nhau như vậy. “Trợ lý Trương, ý tốt của cậu tôi xin nhận, về sau không cần cố gắng làm gì nữa.” Trương Húc còn muốn nói gì đó, nhưng Đường Tĩnh Vi đột nhiên xuất hiện.

Đối với vị quý phu nhân này, Trương Húc cực kỳ hận bà ta. Có một số người, mặt ngoài thì đẹp đẽ quý phái, cả ngày làm việc thiện, nhưng trong lòng thì ác độc hơn ai hết. Cậu ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy rằng một người phụ nữ có thể độc ác với con mình như vậy thì lòng tốt của bà ta có mấy phần là thật.

“Ngài Mạc, tôi ra ngoài trước.”

Lúc đi qua Đường Tỉnh Vi, cậu ta chỉ lạnh nhạt chào một tiếng, “Chào bà.” Trong tay Đường Tĩnh Vi cầm theo hai hộp giữ ẩm, đi thẳng đến bàn trà.

Mạc Trọng Huy nhíu mày, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” “Con đã nửa tháng không về nhà, mẹ nhớ con nên đến thăm con một chút cũng không được sao? Con nhìn con đi, gầy đến như vậy, lại đây, xem mẹ đun thuốc bổ cho con này.” Mạc Trọng Huy đành đi đến, ngồi xuống ghế sofa. Đường Tĩnh Vi mở hộp giữ nhiệt, lấy canh ra.

Mạc Trọng Huy nghe theo bà, ăn một chút, nhưng thật sự không thấy ngon miệng, không sao nuốt xuống được. “Huy à, thời gian này sao con không về nhà? Có phải vẫn còn giận mẹ hay không?”

Hắn nhàn nhạt trả lời, “Không ạ, không phải con đã gọi điện nói với mẹ rồi sao, gần đây công ty nhiều việc, ngày nào con cũng phải làm thêm.”