Tình Đắng

Chương 607 : Xin em, hãy để cho anh được tham dự vào quá trình trưởng thành của con (3)

Ngày đăng: 07:16 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói sau cùng làm toàn trường đều ngạc nhiên, tất cả mọi người không ai dám nhìn vào biểu hiện của Mạc Trọng Huy, rất sợ chỉ một ánh mắt cũng sẽ rước họa vào thân.

Mạc Trọng Huy từ từ đứng lên, giọng nói mạnh mẽ của hắn vang vọng trong phòng hội nghị, “Bài thuyết trình hôm nay của cô làm vô cùng tốt, tôi hi vọng trong phần thiết kế hậu kỳ, cô vẫn có thể giữ được sự tự tin này, chúc cho tương lai chúng ta tiếp tục hợp tác vui vẻ.”

Mạc Trọng Huy nói xong, dưới tất cả ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn đi thẳng ra khỏi phòng họp. An Noãn nhẹ nhàng thở ra,2cô rất sợ Mạc Trọng Huy sẽ nhắc đến bất kỳ một vấn đề xảo trá nào đó, nếu cô ở trước mặt bao nhiêu người mà không trả lời được thì sẽ rất khó xử. Mạc Trọng Huy đi rồi, hội nghị lại tiếp tục, người phụ trách bên Mạc thị và Thẩm thị lần lượt lên bục nói mấy lời xã giao. Toàn bộ hội nghị kéo dài hai tiếng đồng hồ, đối với phụ nữ đang mang thai thì đây là một loại giày vò. Vào lúc này An Noãn đã đói đến mức bụng kêu thành tiếng, nếu còn không ăn uống bổ sung thể lực thì nhất định cô sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, sau khi8Thẩm Thần Bằng nói vài lời tổng kết lại, hội nghị cũng kết thúc.

“Các vị, mọi người đã vất vả rồi, ngài Mạc mời mọi người dùng cơm ở khách sạn của Mạc thị, hi vọng tất cả mọi người nể mặt.” Nói xong, trợ lý Trương đi thẳng tới trước mặt An Noãn, “Cô An, ngài Mạc còn có chút vấn đề muốn đích thân cùng nghiên cứu và thảo luận với cô, xin cô đến phòng làm việc của ngài ấy.”

Thẩm Thần Bằng thấy thế bèn vội vàng kéo An Noãn vào bảo vệ trong lòng, “Sao? Mạc Trọng Huy không cần ăn cơm à? Mời cân nhắc đến việc em gái tôi hiện tại đang là phụ nữ có thai.”

Trợ lý6Trương nhíu mày, “Thưa cậu Thẩm, đây là lời dặn dò của ngài Mạc, xin đừng làm tôi khó xử.” Thẩm Thần Bằng không quan tâm trừng mắt với cậu ta một cái, anh cố tình nói: “Noãn Noãn, chúng ta đi, anh đưa em về nhà ăn cơm.”

An Noãn còn chưa đi tới cửa, trợ lý Trường đã nói tiếp ở sau lưng: “Cô An, đây là chuyện công việc! Xin cô công tư rõ ràng! Đừng gây phiền toái cho JM.” Cuối cùng An Noãn vẫn đi đến văn phòng của Mạc Trọng Huy. Nhìn theo bóng lưng kiên định của An Noãn, Thẩm Thần Bằng đột nhiên cảm thấy cô nhóc này đã trở nên trưởng thành rồi. Ngay vừa mới3lúc nãy thôi, khi đối mặt với những câu hỏi gây khó khăn của Mạc Trọng Huy, sự bình tĩnh, thong dong, và sự tự tin của An Noãn phải làm cho người khác thán phục.

Thì ra cô cũng không phải là đóa hoa được nuôi trong nhà kính, mà là một bông hoa lớn lên ở bên ngoài, trải qua bao gian nan vất vả, bông hoa đó cũng có thể nở rộ.

“Cậu Thẩm, xin cậu cứ yên tâm đi, chẳng lẽ ngài Mạc còn có thể nỡ lòng ngược đãi cô An sao ạ?”. Thẩm Thần Bằng hừ giọng, “Tôi thấy ngài Mạc của các cậu có hiện tượng tự ngược đấy. Lúc ấy Noãn Noãn yêu Mạc Trọng Huy chết đi5sống lại, nhưng cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến con bé, mới xảy ra có một chút chuyện mà đã trốn tránh con bé, cuối cùng còn làm nó đau lòng. Giờ nhìn thấy Noãn Noãn kiên cường dũng cảm như thế thì cậu ta lại khó chịu, bắt đầu dây dưa với con bé. Theo tôi thấy, cậu ta không xứng làm đàn ông.” Khóe miệng Trương Húc giật nhẹ, cậu ta nói nhỏ: “Tôi có thể giả vờ như không nghe thấy gì.” Thẩm Thần Bằng tỏ vẻ bất cần, “Lời này dù có ở trước mặt Mạc Trọng Huy, tôi cũng dám nói. Cậu ta đúng là cái đồ biến thái, thích tùy tiện đùa bỡn tình cảm của người khác à? Có bao nhiêu người có thể chịu sự giày vò từ thiên đường rơi xuống địa ngục như thế chứ? Mẹ nhà cậu ta chứ, cậu ta không xứng có được hạnh phúc!” An Noãn nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng của Mạc Trọng Huy, bên trong vang lên giọng nói từ tính quen thuộc của hắn: “Mời vào.” Cô đẩy cửa bước vào, Mạc Trọng Huy đang nhàn nhã ngồi trên ghế sofa.

“Anh Mạc, xin hỏi...”

“Ngồi đi!” Mạc Trọng Huy cau mày ngắt lời cô, rồi chỉ vào vị trí bên cạnh mình.

An Noãn nhíu mày, ngồi xuống chỗ đối diện.

“Xin hỏi...”

“Mấy ngày trước em đi khám thế nào rồi?” Hắn cất chất giọng trầm thấp hỏi cô, trên mặt biểu lộ sự phức tạp.

An Noãn cảm thấy mình hoàn toàn bị chơi xỏ.

Cô hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Anh Mạc, nếu không phải anh muốn nói với tôi về chuyện công việc, vậy tôi xin đi trước. Hiện tại đã là giờ cơm trưa, xin anh để ý một chút cho phụ nữ có thai.”

“Em đừng đi đến khách sạn với bọn họ, đồ ăn ở bên đó không thích hợp cho em ăn đâu. Anh đã bảo căn tin làm mấy món rồi, thức ăn sẽ được đưa lên ngay thôi.”

Mạc Trọng Huy vừa dứt lời thì có người gõ cửa phòng. Từng món ăn được bày ra trên bàn, tôm nõn xào rau củ, canh sườn nấu rong biển và bí đao, củ cải bào sợi xào đậu nành, nấm rơm xào củ từ, nước đậu nành.

Đầu bếp giới thiệu từng món xong thì đi ra ngoài.

“Chắc em đói rồi, ăn cơm trước đi đã, chuyện công việc cứ chờ cơm nước xong xuôi hằng bàn bạc.” Mạc Trọng Huy xới cho cô một bát cơm. An Noãn không nhận, cô chỉ cảm thấy buồn cười.

“An Noãn, nghe lời, trước tiên phải ăn đi đã.”

Bụng cô nhẹ sôi lên, An Noãn không tiếp tục để mình chịu thiệt nữa, cô nhận bát cơm, không để ý hình tượng mà bắt đầu ăn. Đúng là cô đang rất đói. Mạc Trọng Huy thấy dáng vẻ cô như thế này thì thấy đau lòng.

“Bây giờ em còn nghén không?”

An Noãn không để ý tới hắn. “Tình hình mang thai vẫn tốt chứ? Con vẫn khỏe mạnh chứ?”

“Anh nghe nói mọi người trong nhà đã đặt cả tên cho con rồi, là gì vậy?” “An Noãn, em có thể cho anh xem ảnh của con một chút được không?” An Noãn ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, ảnh chụp đang ở chỗ bác hại tôi, muốn nhìn thì anh có thể đi tìm ông ấy.”

Lông mày Mạc Trọng Huy nhíu chặt lại. “An Noãn, sau này mỗi lần đi kiểm tra, có thể để anh đi cùng em không? Anh nhớ lần trước em mang thai, bác sĩ đã từng nói tốt nhất là ba bé nên tự mình đưa mẹ đi khám.”

An Noãn đột nhiên không ăn được nữa, cô buồng bát, nhìn chằm chằm vào Mạc Trọng Huy.

“Mạc Trọng Huy, xin anh hãy tỉnh táo lại một chút, chúng ta đã ly hôn.”

Hắn không vui, nói: “Cho dù ly hôn thì anh cũng là ba của đứa bé, đây là sự thật không thể chối bỏ.”

An Noãn cười lạnh, “Mấy ngày trước tôi gặp mẹ anh và cô anh ở trung tâm thương mại, hai người đó thấy tôi mua nhiều đồ cho trẻ con còn chỉ vào bụng tôi mà nói đứa bé này là con hoang, nhà họ Mạc các anh không cần đứa con hoang này.”

Sắc mặt Mạc Trọng Huy bỗng chốc trắng bệch, hắn kích động hỏi: “Em nói là sự thật?”

“Trong trung tâm thương mại có camera giám sát, anh có thể tự đi nhìn xem, xem cô anh mắng con anh như thế nào. Vốn tôi không muốn nói cho anh biết chuyện này, nhưng là tự anh nói mình là cha của đứa trẻ, anh quan tâm đến tình hình khám thai của tôi, còn muốn xem ảnh chụp của con, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng tức cười.”