Tình Đắng
Chương 608 : Xin em, hãy để cho anh được tham dự vào quá trình trưởng thành của con (4)
Ngày đăng: 07:16 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mạc Trọng Huy không để ý đến bà ta, hắn lạnh lùng bước vào trong nhà, “Huy, để mẹ giới thiệu cho con biết, đây chính là cô Cung mà mẹ và cô con hay nhắc đến...”
Mạc Trọng Huy không thèm nhìn lấy một cái, hắn đi thẳng đến phòng ngủ của Mạc Bạch Linh. Mạc Bạch Linh chạy tới, cười và nói với hắn: “Huy, cháu đến phòng có làm gì vậy?” Mạc Trọng Huy tìm được vali của Mạc Bạch Linh, hắn đem toàn bộ quần áo trong tủ nhét vào vali. Mạc Bạch Linh cuống lên, “Huy, cháu lấy vali với quần áo của cô ra làm gì?” Mạc Trọng Huy vẫn không nói chuyện, hắn ném hết tất cả đồ dùng của Mạc Bạch Linh vào hai cái vali thật to, rồi kéo vali ra ngoài và ném ra2khỏi biệt thự nhà họ Mạc.
Đường Tĩnh Vi và Mạc Bạch Linh đều bị dọa sợ. Mạc Bạch Linh vừa khóc vừa trách móc, “Cô làm gì chọc tới cháu mà cháu lại đối xử như vậy với người lớn trong nhà hả!”
“Sau này cái nhà này không hoan nghênh cô!” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói rõ từng câu từng chữ. Mạc Bạch Linh gào lên, “Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, cháu phải để cô biết lý do chứ?” Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói: “Tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần, cô không nên đi trêu chọc Án Noãn. Nhẫn nại của con người có hạn, tôi có thể nhẫn nại chuyện cổ châm ngòi ly gián ở trước mặt mẹ tôi, nhưng tôi không có cách nào dễ dàng tha thứ chuyện cô nhục mạ8vợ và con tôi.”
“Vợ? Cháu và nó đã ly hôn rồi.”
“Một tờ giấy đăng ký không trói buộc được tình yêu của tôi đối với cô ấy.” Mạc Bạch Linh cười lạnh thành tiếng, “Huy, chẳng lẽ cháu đã quên lời dặn dò của ba cháu trước khi chết sao? Cháu muốn ở cùng với con bé ấy thì cứ nằm mơ đi.”
“Mặc kệ tôi có thể ở bên cạnh cô ấy hay không, tôi đều sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện bà nhục mạ cô ấy.” Mạc Bạch Linh siết tay đấm tay, bà ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng mà gào lên, “Tao là cô mày, là bề trên của mày, mày định cứ như vậy đuổi tao khỏi nhà họ Mạc sao?”
“Nhục mạ con của tôi là con hoang, bà cảm thấy đây là tổ6chất mà một người bể trên nên có à? Mặc cho bà nghĩ như thế nào, đứa trẻ trong bụng An Noãn vẫn là cốt nhục của nhà họ Mạc, và đời này tôi cũng sẽ chỉ để An Noãn là người duy nhất sinh con và nuôi con cho mình.”
“Mày! Thì ra lại là cái con kia châm ngòi ly gián ở trước mặt mày à!” Điều gì cần nói cũng nói hết rồi, Mạc Trọng Huy không muốn dông dài với bà ta nữa. Hắn đóng cửa lớn, để Mạc Bạch Linh đang tức giận bất bình mắng chửi ngăn ở ngoài cửa. Đường Tĩnh Vi ở bên cạnh thấy lo lắng, bà ta kéo tay Mạc Trọng Huy, “Con trai, rốt cuộc thì cô cũng là có của con, con không thể đối xử với cô như thể được. Nhà3của cô đã bị niêm phong, con mà đuổi cô thì cô làm gì có nhà để về.” Mạc Trọng Huy lạnh lùng hất tay bà ta ra, đôi con ngươi thâm thúy nhìn chăm chú vào Đường Tĩnh Vi, “Mẹ, con không hi vọng người kế tiếp bị đuổi ra ngoài sẽ là mẹ!” “Con trai, con nói cái gì?” Bờ môi Đường Tĩnh Vi run rẩy.
Mạc Trọng Huy không lặp lại mà đi thẳng vào trong phòng.
Một cô gái trẻ dáng dấp thanh tú đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, cô ta cất chất giọng trong vắt, tự giới thiệu, “Anh Mạc, tôi gọi là Cung Chủ Nhi, là con gái của Cung Thiên Tường của nhà họ Cung ở Tân Thành.”
Mạc Trọng Huy nhíu mày, lúc này mới nhìn cô ta một cái. “Tôi cảm thấy anh đối xử5với bậc bề trên như thế không hay lắm. Cho dù cô anh đã làm sai điều gì thì cuối cùng vẫn là bậc bề trên, chúng ta phải tôn kính họ.”
Đôi môi mỏng của Mạc Trọng Huy khẽ mở ra: “Cô là cái thá gì? Cút!”
Chỉ hai câu nói đơn giản mà khiến cô gái cảm thấy xấu hổ vô cùng, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Đường Tĩnh Vi vội vàng đi tới, khiển trách, “Huy, sao con lại có thể nói chuyện với khách như thế? Cô Cung là người khéo hiểu lòng người, mau xin lỗi người ta đi!”
Mạc Trọng Huy tức giận đi thẳng lên lầu. Đường Tĩnh Vi áy náy cầm lấy tay của Cung Chủ Nhi, nói lời xin lỗi: “Chủ Nhi, thật xin lỗi cháu, đứa con trai này của cô mà tức giận lên là không ai có thể khuyên được. Cháu tuyệt đối đừng giận nó nhé, bình thường nó không như vậy đâu.”
Cung Chủ Nhi cười, lật tay cầm ngược lại tay của Đường Tĩnh Vi, cô ta thản nhiên nói: “Cô à, cháu có thể hiểu được mà. Những người thành công thường có tính cách nóng nảy, ba của cháu cũng như vậy đấy.”
Thật là một cô gái khéo hiểu lòng người, Đường Tĩnh Vi càng ngày càng thích cô gái này.
“Cô à, cô Bạch Linh phải làm sao bây giờ?”
Đường Tĩnh Vi mỏi mệt ngồi xuống ghế sofa, bà ta đỡ trán. “Đứa con trai này của cô rất quật cường, nếu lúc này mà cô vi phạm ý của nó, để cô nó về nhà thì chỉ sợ nó sẽ đuổi cả cô đi mất. Cô nhất định phải chờ nó hết giận rồi mới dỗ dành nó được. Trong khoảng thời gian này chắc phải đế Bạch Linh thiệt thòi rối.”
Cung Chủ Nhi nảy ra một ý tưởng, cô ta cười và nói: “Cô Đường à, nếu cô Bạch Linh không ngại thì ở Bắc Kinh cháu có một căn phòng nhỏ vẫn luôn để không, hay là để cô ấy vào đó ở tạm, chờ anh Mạc hết giận rồi lại quay về.” Mắt Đường Tĩnh Vi sáng bừng, nhưng bề ngoài bà ta vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Làm sao dám phiền cháu thế được.” “Cô Đường à, chúng ta đều quen biết nhau như vậy rồi, cô tuyệt đối đừng khách sáo với cháu như vậy, để cháu đi nói với cô Bạch Linh nhé.” Cách làm này của Cung Chủ Nhi rõ ràng càng tăng thêm phần thiện cảm ở trước mặt hai bà chủ nhà họ Mạc này.
Mạc Bạch Linh chỉ tay vào mũi Đường Tĩnh Vi mà gắt gỏng, “Đây là con trai tốt mà chị nuôi đấy, vì một đứa con gái mà nó đối xử như vậy với bậc bề trên. Em cho chị biết, nếu có một ngày nó làm hòa với con An Noãn thì toàn bộ nhà họ Mạc này sẽ không có chỗ dung thân cho chị đâu. Bây giờ chị nên cầu nguyện để con của chị và An Noãn vĩnh viễn không về được với nhau đi.”
Đường Tĩnh Vi cau mày.
“Chủ Nhi vừa tốt bụng vừa hiền lành, có khí chất nữa, không biết con của chị có cái vận may này không.” Cung Chủ Nhi xấu hổ đỏ mặt, cô ta cúi đầu, “Cô Bạch Linh đừng khen cháu như vậy, cháu không dám nhận đâu. Cháu tin chắc anh Mạc đối xử với cô như vậy là vì có người châm ngòi ly gián ở trước mặt anh ấy, nhưng cháu cũng tin tưởng vững chắc rằng, tình thân có thể chiến thắng tất cả.”