Tình Đắng

Chương 713 : Người như anh rất nguy hiểm (5)

Ngày đăng: 07:18 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô giặt quần áo nấu cơm cho anh, hễ là việc có thể làm, cô đều làm cả

Từ trước đến nay anh không biết, hóa ra cảm giác chăm sóc người khác cũng không tệ

Đồng Hiểu đang ăn, nước mắt đột nhiên rơi ra

Thẩm Thần Bằng bị dọa, vừa lau nước mắt cho cô, vừa lo lắng hỏi: “Sao thế? Có phải là nóng quá không?” Đồng Hiểu lắc đầu: “Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy rất lâu không được ai chăm sóc như vậy thôi.” Cổ nhớ trước kia ở trường học, có một lần bị sốt, giáo viên gọi điện thoại bảo phụ huynh đi đón, mẹ cô đón cô về nhà, nói với cô ngủ một giấc là sẽ ổn

Sức khỏe của cô chưa bao giờ được coi trọng như2vậy

Thẩm Thần Bằng Vuốt tóc cô: “Bây giờ biết tôi tốt rồi, sau này ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi sẽ khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc.” Thẩm Thần Bằng vừa đút cháo cho cô, vừa đắc ý nói: “Em nói có mấy người đàn ông có thể giống như tôi, bị em từ chối hết lần này đến lần khác nhưng vẫn quyết một lòng với em như vậy

Đồng Hiểu, nói thật, chưa bao giờ có người phụ nữ nào ác với tôi như em.”

“Anh có rất nhiều phụ nữ nhỉ!”

Đồng Hiểu hỏi xong, hai người đều ngẩn ra

Bầu không khí lập tức trở nên kỳ lạ

Đến lúc bác sĩ tới, bầu không khí kỳ lạ này mới bị phá vỡ

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể giúp Đồng9Hiểu, lúc này đã hạ sốt rồi

“Bác sĩ, tôi có thể xuất viện rồi chứ?”

Bác sĩ cười nói: “Có thể xuất viện rồi, có điều phải nghỉ ngơi ở nhà.” Thẩm Thần Bằng không đồng ý xuất viện, nhưng không lay chuyển được cô gái này, anh chỉ tự trách mình không gọi điện thoại trước cho bác sĩ

Làm xong thủ tục xuất viện, Thẩm Thần Bằng lái xe đưa cô về nhà.

Ngồi trên xe, Đồng Hiểu do dự rồi vẫn mở miệng: “Chi phí nằm viện tổng cộng bao nhiêu, tôi trả lại cho anh.” Thẩm Thần Bằng trưng cô một cái, lạnh lùng hừ giọng: “Đồng Hiểu, tốt nhất em đừng có chọc giận tôi, tôi mà giận rồi, cho dù em vẫn đang bị bệnh, tôi cũng không khách sáo6với em đâu.” Đồng Hiểu ngoan ngoãn ngậm miệng lại

Thái tử gia như Thẩm Thần Bằng đâu để ý chút tiền lẻ này

Thẩm Thần Bằng dưa Đồng Hiểu về đến nhà, đỡ cổ nằm xuống giường nghỉ ngơi

“Thẩm Thần Bằng, anh đi về trước đi, tôi nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn, lần này cảm ơn anh.” Thẩm Thần Bằng không để ý, tìm ấm điện đun nước

Đồng Hiểu nằm ở trên giường, nhìn bóng dáng cao lớn của anh bận rộn trong phòng mình, cảm thấy không tương xứng

Chẳng mấy chốc Thẩm Thần Bằng đã đun nước xong, anh rót cho Đồng Hiểu một cốc

“Bác sĩ nói phải uống nhiều nước nóng, em uống cốc nước này đi.” Đồng Hiểu nhận lấy cốc nước, cẩm chặt trong tay

“Đợi lát nữa muốn0ăn cái gì thì tôi đi mua cho em.” Đồng Hiểu lắc đầu: “Tôi không muốn ăn cái gì cả, không cần phiền anh nữa, anh về trước đi.” Thẩm Thần Bằng cau mày lại: “Đồng Hiểu, tôi nói lại một lần cuối cùng, đừng có chọc giận tôi.” Đồng Hiểu cúi đầu, khẽ nói: “Anh tốt với tôi tốt như vậy, tôi không biết nên báo đáp thể nào.” Anh giơ tay xoa đầu cô, cười nói: “Cái này dễ thôi, chỉ cần sau này em đừng đối nghịch với tôi là được.” “Thẩm Thần Bằng, tại sao anh phải đối xử với tôi tốt như vậy?” Anh thuận miệng trả lời: “Thích em rồi, cái này còn cần lý do à?” Đồng Hiểu uống một cốc nước, lại nằm xuống ngủ

Thẩm7Thần Bằng muốn đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô, lại cảm thấy không yên tâm, ngộ nhỡ cô dậy muốn uống nước thì làm thế nào? Suy nghĩ một chút, anh vẫn gọi điện thoại bảo câu lạc bộ đưa đồ ăn đến

Sau khi Đồng Hiểu ngủ, thỉnh thoảng anh lại giơ tay sờ trán cô, đến khi thấy không nóng nữa, anh mới yên tâm

Câu lạc bộ nhận được điện thoại của Thẩm Thần Bằng, đầu tiên là bắt tay chuẩn bị cháo thanh đạm, sau đó lại gọi điện thoại cho An Noãn nói tình hình với cô

Cuối tuần nào An Noãn cũng ở nhà với hai đứa bé, nhận được điện thoại của câu lạc bộ, cô vô cùng kích động

“Mạc Trọng Huy, Thần Bằng yêu thật rồi.” Mạc Trọng Huy đang ở phòng bếp đích thân nấu bữa trưa cho hai đứa bé, không nhịn được mắng: “An Noãn, em đừng có quá nhạy cảm như vậy.” “Thật đấy, anh ấy yêu thật rồi.”

“Được rồi được rồi, em chơi với hai con đi, sắp xong bữa trưa rồi.” “Tối hôm nay em sẽ đi hỏi anh ấy, xem anh ấy còn không nói thật nữa không.” An Noãn lẩm bẩm một mình, đến phòng khách chơi với bọn nhỏ

Đồng Hiểu ngủ mơ mơ màng màng, bị Thẩm Thần Bằng đánh thức

“Em dậy ăn chút đổ đã rồi ngủ tiếp.” Đồng Hiểu uể oải nói: “Tôi thật sự không muốn ăn.” “Ăn chút cháo trắng thôi, anh bảo người ở câu lạc bộ mang đến

Nể tình người ta mang đến từ nơi xa như vậy, em ăn một chút đi.” Đồng Hiểu khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Vậy để tôi tự ăn.” Đồng Hiểu khăng khăng tự ăn, Thẩm Thần Bằng cũng không ép cô, bắt cô ăn nửa bát cháo

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đồng Hiểu nghe thấy là điện thoại của mình, cau mày nói: “Rõ ràng tôi đã tắt máy rồi.” “Là tôi mở ra, tắt máy không phải là thói quen tốt, nếu như người khác có việc gấp tìm em sẽ rất lo.” Đồng Hiểu nhìn thấy số gọi đến là ở nhà, càng cau mày chặt hơn.

Cô hít sâu một hơi, ấn nút nghe, Chu Vũ Vi gân cổ gào thét ở đầu kia: “Đồng Hiểu, bấy giờ con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Dám cúp điện thoại của mẹ, lại dám tắt máy, con có tin con còn tắt máy nữa mẹ sẽ đến Bắc Kinh tìm con không?” Đồng Hiểu thấp giọng nói: “Mẹ, con bị ốm rồi.”

“Mẹ mặc kệ, trời cao hoàng đế xa, cho dù con giả vờ thì mẹ cũng không biết

Tóm lại, tiền lương tháng này gửi về nhà một nửa, ở nhà sắp không có gì ăn rồi.” Đồng Hiểu khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con biết rồi, đợi tan làm con sẽ chuyển tiền cho mẹ.”

“Được, mẹ đợi con.”

Cúp điện thoại, cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi

Thẩm Thần Bằng ở bên cạnh nghe rõ tất cả

Anh nhỏ giọng thăm dò: “Nhà em gọi đến à?” Đồng Hiểu gật đầu

“Mẹ em bảo em chuyển tiền về nhà à?” Đồng Hiểu vẫn gật đầu, tự giễu nói: “Mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, từ trước đến nay chỉ có chuyện này.” Thẩm Thần Bằng cau mày: “Em chỉ có chút tiền lương mà còn phải nuôi gia đình hả?” “Mẹ tôi cảm thấy tôi ở Bắc Kinh có tiền lương rất cao, mỗi lần nói với bà ấy, bà ấy đều cảm thấy tôi đang kiếm cớ.”

Thẩm Thần Bằng lạnh lòng, tại sao có thể có người làm ba mẹ như vậy, cũng không nghĩ xem con gái mình ở nơi nào

Anh đột nhiên càng thông cảm cho cô hơn, cũng có thể hiểu vì sao cô phải ở cái nơi hẻo lánh này.