Tình Đắng
Chương 714 : Yêu thật rồi chăng? (1)
Ngày đăng: 07:18 30/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Em không biết có bao nhiêu người phụ nữ phát điên vì tôi đâu.” Đồng Hiểu cười ra tiếng, thản nhiên nói: “Cho nên người như anh rất nguy hiểm.” Thẩm Thần Bằng ở bên Đồng Hiểu một ngày, lúc ăn tối, tinh thần của cô tốt hơn nhiều, cũng ăn không ít
“Anh xem, tôi khỏi bệnh rồi, anh về sớm đi
Hai ngày nay anh đã vất vả chăm sóc tôi rồi.” “Em sợ tôi ở lại có mưu đồ quấy rối em đúng không?” Đồng Hiểu cười khẽ: “Tôi tin tưởng anh sẽ không bắt nạt một bệnh nhân.” “Khó nói!”
Cuối cùng Thẩm Thần Bằng vẫn về nhà, một là vì sắc mặt Đồng Hiểu đã tốt hơn nhiều, hai là căn phòng này quá nhỏ, không chứa được người cao lớn như anh
Trên đường lái xe trở về nhà họ Thẩm, tâm trạng anh rất2tốt.
Bây giờ nhà họ Thẩm có thêm hai đứa bé, ngày nào trong nhà cũng đầy ắp tiếng cười.
Anh vừa vào nhà đã bị An Noãn chặn lại: “Thẩm Thần Bằng, em có chuyện muốn hỏi anh
Cô gái bí mật của anh là ai vậy?”
Tâm trạng Thẩm Thần Bằng tốt, cố ý trêu cô: “Em có thể đến chung cư của anh kiểm tra xem rốt cuộc anh có giấu cô gái nào không?”
“Thẩm Thần Bằng, anh đừng có giở chiều này với em, anh nói thật đi, rốt cuộc là con gái nhà nào?”
Thẩm Thần Bằng lười để ý đến cố, đi thẳng lên tầng
An Noãn đi theo sau lưng anh
Thẩm Thần Bằng cười lưu manh nhìn cô: “Anh phải thay quần áo, em muốn thưởng thức anh khỏa thân à?”
An Noãn không để ý đến anh, đi tới thân mật khoác cánh tay anh
Khóe miệng9Thẩm Thần Bằng giật giật: “Này, em đừng quên em đã có chồng rồi nhé, đừng sả vào lòng anh như vậy được không?” “Nói cho em biết rốt cuộc là con gái nhà nào, nếu như cần em giữ bí mật, em có thể bảo đảm không nói ra.” “An Noãn, đừng phá nữa, không có cô gái nào cả.”
An Noãn nhún vai, nghiêm túc nói: “Xem ra mềm không được, em chỉ có thể cứng thôi, em sẽ bảo Mạc Trọng Huy đi điều tra, một ngày hai mươi bốn tiếng đi theo anh, chắc là có thể tra ra được cái gì đó.”
Thẩm Thần Bằng hít sâu một hơi, quyết định nói thật với cô
“Án Noãn, nói thật với em là anh đang theo đuổi một cô gái, có điều vẫn chưa theo đuổi được.” An Noãn kinh ngạc: “Còn có người anh không6theo đuổi được hả? Không phải anh lại đi theo đuổi Cổ Thu chứ?” Thẩm Thần Bằng cốc cho cô một cái: “Nói linh tinh cái gì thế, anh có kinh khủng thế nào cũng sẽ không ra tay với người phụ nữ đã lập gia đình.” “Vậy rốt cuộc là ai, em có biết không?” Thẩm Thần Bằng gật đầu: “Là Đồng Hiểu, cô giáo của Đinh Đinh.” An Noãn hít một hơi, cau mày nói: “Thẩm Thần Bằng không phải chứ, anh nghiêm túc đẩy à?” “Em không cần bận tâm điều này, tóm lại anh nói cho em biết rồi, sau này không được làm phiền anh nữa
Cũng không được tiết lộ cho người khác biệt, nếu không anh sẽ không khách sáo với em.” Trong đầu An Noãn hiện ra bóng dáng cô gái kia, nhìn qua rất đơn thuần, cô không thể0ngờ sẽ có quan hệ với Thẩm Thần Bằng
“Anh, em hy vọng anh có thể suy nghĩ cẩn thận một chút
Nếu như anh nghiêm túc, vậy thì em sẽ cố gắng ủng hộ anh hết sức
Nếu như anh chỉ vui đùa thì nhân lúc còn sớm tha cho cô ấy đi, đừng hại người ta.” Thẩm Thần Bằng mắng cố: “Quả nhiên là người làm mẹ rồi, càng ngày càng nói nhiều, sao Huy có thể chịu được em vậy?” Thẩm Thần Bằng đẩy cổ ra, đóng cửa phòng lại
Anh đi tắm, do có bệnh khá ưa sạch sẽ nên lúc này anh sắp khó chịu chết rồi
Tắm rửa sảng khoái cả người xong, anh ngồi ở trên giường, cầm điện thoại gọi cho Đồng Hiểu
Chuông reo hai tiếng đã có người nghe máy, giọng nói trong trẻo của Đồng Hiểu truyền đến: “Có chuyện gì không?”7“Em ngủ rồi à?” “Ừm, tôi đang nằm trên giường rồi.” “Ngày mai tôi đến thăm em!” Đồng Hiểu ở đầu kia thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi đã khỏe rồi.” “Đồng Hiểu, đừng từ chối tôi suốt như vậy được không?”
Đầu kia yên lặng
“Đồng Hiểu, ngày mai tôi đưa em đi ăn món Cẩm Giang nhé! Mấy ngày trước tôi tìm được một đầu bếp Cẩm Giang, tay nghề rất tốt.” Đồng Hiểu cắn môi, khẽ nói: “Thẩm Thần Bằng, anh thật sự không cần phải đối xử với tôi tốt như vậy, tôi không biết nên bảo đáp anh thế nào cả.” Thẩm Thần Bằng ghét nhất có nói lời như vậy, giống như anh đối xử tốt với cô đều có mục đích, cần báo đáp
“Đồng Hiểu, cứ như vậy đi, ngày mai tôi đến đón em
Bây giờ em nghỉ ngơi sớm, nếu không thoải mái thì gọi điện thoại cho tôi.” Không đợi đầu kia trả lời, Thẩm Thần Bằng trực tiếp cúp điện thoại
Đồng Hiểu nhìn điện thoại bị cắt đứt, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ
Ngay từ đầu cô đã biết cô không đùa được với người như Thẩm Thần Bằng
Cô cố ý cách xa anh, từ chối anh, nhưng thế nào mà vẫn bị dây dưa với nhau
Có lúc, đây là một loại duyên phận
Có lúc, đây lại là một loại số phận không tránh được
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Hiểu bị tiếng gõ cửa đánh thức
Cô cau mày lại, đứng dậy mở cửa
Thẩm Thần Bằng giơ cháo trong tay lên cho cô xem, đùa với cô: “Tôi là người giao hàng đây.” Đồng Hiểu mắng anh: “Đâu có người giao hàng nào dậy sớm như vậy.” Anh đi vào, cười nói: “Đồng Hiểu, em có biết tới vất vả thế nào không? Trời còn chưa sáng đã bảo đầu bếp nấu cháo mang đến cho em, chỗ em thật sự quá xa
Chúng ta có thể đổi chỗ ở khác không?” Đồng Hiểu xị mặt xuống, thấp giọng nói: “Không đổi, Thẩm Thần Bằng, tôi mong anh đừng ép tôi.” Thẩm Thần Bằng đương nhiên biết lòng tự trọng của cô gái này rất cao, anh khẽ xoa đầu cô: “Được được được, em muốn như thế nào thì như thế đó, tôi không ép em, nghe em hết.” Thẩm Thần Bằng nói rồi lấy cháo ra: “Tôi đút cho em hay là em tự ăn?” Đồng Hiểu bĩu môi, ngồi xuống trước bàn ăn, ngoan ngoãn ăn cháo
Thẩm Thần Bằng lại sờ trán cô, lẩm bẩm nói: “Hình như vẫn hơi nóng.” Nói rồi anh lại tìm nhiệt kế, đo xong phát hiện là nhiệt độ cơ thể rất bình thường
Anh cười nói: “Xem ra là tôi quá nhạy cảm rồi.” “Tôi đã khỏi hẳn rồi.” Anh nhướng mày: “Nói như vậy là tôi có thể đưa em ra ngoài chơi rồi?” Đồng Hiểu hơi ngẩn ra, sau đó thấp giọng nói: “Tôi không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi.” “Cũng được, vậy tôi ở nhà nghỉ ngơi với em.” Thẩm Thần Bằng tỏ ra cực kỳ thân mật, còn vô cùng mập mờ
“Thẩm Thần Bằng, ý tôi là tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi một mình.”
Thẩm Thần Bằng đùa: “Nói như vậy tôi thành người giao hàng thật rồi, mỗi ngày mang đồ ăn đến cho em à?”