Tình Đắng

Chương 823 : Biết được sự thật, người phụ nữ duy nhất mà anh ấy yêu (3)

Ngày đăng: 07:19 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc một người khách chọn món ăn, người khách kia trả lại menu cho Cố Thu rồi vụng trộm sờ tay có một cái

Thẩm Thần Bằng đi tới đầm cho người kia một đấm vào đúng miệng của gã ta, khiến gã bị rụng răng, miệng đầy máu

“Thẩm Thần Bằng, anh nổi điên cái gì thế?” Thẩm Thần Bằng lạnh lùng quét mắt nhìn cô, “Tôi nổi điên? Chắc lẽ em không biết hắn ta đang sàm sỡ em à? Hay là kết hôn rồi nên chẳng thèm để ý nữa, để tùy cho người khác sờ?”

Mặt Cố Thu đỏ lên

Gã đàn ông bị đánh nhổ một bãi nước bọt, gã chỉ vào mũi của Thẩm Thần Bằng, “Mày là cái thá gì? Mày3dám đánh tao à?”

Thẩm Thần Bằng tóm chặt ngón tay đang chỉ của gã kia, một tiếng “rắc” vang lên, gã đàn ông bị đau đến mức gào lên.

“Bây giờ là xã hội được cai trị bằng pháp luật, mày có tin tao báo cảnh sát không?” Thẩm Thần Bằng cười lạnh ra tiếng, “Bảo cảnh sát đến bắt tao đi, Thẩm Thần Bằng, tên tao đó.” “Mày chờ đó cho tao, tao đi báo cảnh sát.” Mặc dù nói như vậy, nhưng gã đó vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thần Bằng dọa sợ, đành tìm cho mình một cái bậc thang

Thẩm Thần Bằng, rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

Cố Thu hỏi một cách bất lực

Thẩm Thần Bằng tóm cằm của0cô, nói với giọng trào phúng, “Em dựa vào gương mặt này để làm ăn ở đây à?” Cố Thu hất tay anh, cô cúi thấp đầu, nói: “Tôi đã rao bán cửa tiệm này rồi, chẳng mấy chốc sẽ bán được thôi, đến lúc đó tôi sẽ rời khỏi Bắc Kinh

Trong khoảng thời gian này xin anh đừng có tới quấy rầy cuộc sống của tôi.” “Em cho rằng tôi muốn để ý đến em à? Nếu em không phải là bạn gái cũ của tôi thì mẹ nó chứ, tôi mặc em bị người ta chà đạp ra sao thì ra

Chỉ cần một ngày em còn ở Bắc Kinh thì em chính là người phụ nữ đã từng là của tôi.” Cố Thu5mím chặt môi, cô nói: “Thẩm Thần Bằng, anh như thế này sẽ khiến tôi nghi ngờ anh vẫn chưa quên được tôi đấy?”

Thẩm Thần Bằng rất tức giận đốp lại, “Cố Thu, chẳng lẽ tôi chưa nói cho em biết tôi sắp kết hôn à?”

“Vậy vì sao anh còn tới đây dây dưa với tôi? Vì sao cho tới hôm nay anh vẫn không thay đổi biển số xe?”

Thẩm Thần Bằng không thể phản bác được, anh bèn xoay người rời đi.

Nhìn anh lái xe đi, Cố Thu mới thở dài thườn thượt

Thẩm Thần Bằng vốn là người kiêu ngạo, làm sao có thể chịu đựng được sự mỉa mai này, chắc chỉ có biện pháp như vậy mới có thể đuổi anh đi

Thẩm4Thần Bằng không muốn về nhà họ Thẩm nên lái xe chạy một vòng, cuối cùng về căn hộ của mình

Anh mở khóa cửa, nhìn thấy đôi giày của Đồng Hiểu ở cạnh cửa, tâm trạng đột nhiên nhảy dựng lên

“Đồng Hiểu.”

Anh khẽ gọi

Đồng Hiểu từ phòng ngủ đi ra, cô mặc bộ quần áo ở nhà đơn giản, tươi cười hỏi anh, “Anh ăn cơm tối chưa?”

Thẩm Thần Bằng cứ đứng im ở cửa như vậy, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cổ.

Cô cười, “Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Thẩm Thần Bằng bước đến trước mặt cô, cánh tay dài nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng nói hơi ảm đạm của anh vang lên bên tai cô, “Đồng Hiểu,9vì sao em đứng ở bên cạnh anh mà anh lại có cảm giác em cách anh thật xa, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất vậy.”

Cô ôm chặt lấy eo anh, đầu chôn sâu trong ngực của anh.

“Em chỉ đi tham dự đám cưới của một người bạn thôi, không phải em đã để lại giấy nhắn cho anh rồi còn gì?”

“Vì sao tắt máy?” “Em quên mang sạc điện thoại.” Thẩm Thần Bằng nhéo má cô, “Em đấy nhé, có lúc nào bình thường được không, cứ phải chọc anh giận.” “Anh ăn cơm chưa? Em có mua đồ ăn đấy.”

Đồng Hiểu chạy vào bếp làm ba món ăn một canh, nhưng có vẻ như Thẩm Thần Bằng không muốn ăn, anh ăn rất ít.

“Không ngon ạ?” Anh lắc đầu, “Anh đang không muốn ăn, anh đi tắm trước.”

Nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh đi về phòng ngủ, cơ thể Đồng Hiểu run lên một lúc lâu.

Đêm hôm đó, Thẩm Thần Bằng vừa lên giường đã bắt đầu hôn cô, anh hôn hơi vội vàng, lại như đang muốn phát tiết

Cô rất sợ, sợ trong lúc cao trào anh sẽ lại gọi tên của Cố Thu.

Thẩm Thần Bằng vừa vùi đầu vào cổ cô thì đột nhiên bị Đồng Hiểu đẩy ra.

Anh cau mày nhìn cô, ánh mắt có sự tức giận.

“Em bận rộn hai ngày nên hơi mệt, mà ngày mai còn phải đi làm nữa.”

“Anh xin nghỉ phép cho em.”

Anh bực mình nói, rồi lại hôn lên môi cô.

Đồng Hiểu vẫn đẩy anh ra, yếu ớt nói: “Thẩm Thần Bằng, em thật sự rất mệt mỏi, xin anh hãy để ý đến cảm xúc của em có được không?” Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu như thể đang muốn xem cô nói thật hay giả

Cuối cùng, anh vẫn rời khỏi người cô

Anh nghiêng người sang, nằm đưa lưng về phía cô.

Thẩm Thần Bằng, chúng ta nói chuyện một chút được không?” “Người con gái anh đã từng yêu đó, bây giờ anh có còn nhớ tới cô ấy không?” Thẩm Thần Bằng gắt, “Em có sức nghĩ mấy chuyện linh tinh mà không có sức ngủ với anh à?” Anh không nói tiếp nữa, cũng không cho cô cơ hội phản kháng mà đã xoay người đè lên người cô

Đến đoạn cao trào, anh không gọi tên của Cố Thu, nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà Đồng Hiểu cảm thấy ánh mắt anh nhìn cô hơi mê man, giống như đang nhìn xuyên qua cô để thấy hình bóng của một người khác.

Cô vẫn luôn không muốn thừa nhận mình là một vật thay thế, nhưng nhiều khi ánh mắt của anh, nét mặt của anh khiến cô không có cách nào tự lừa mình dối người được nữa

Bị Thẩm Thần Bằng giày vò đến nửa đêm, hôm sau Đồng Hiểu vinh dự đến muộn.

Khổ nỗi bây giờ đang là mùa hè, Đồng Hiểu không thể nào che nổi dấu hồn ở cổ.

Ngồi ở trước gương chỗ bàn trang điểm, cô vô cùng ảo não

Trong gương đột nhiên xuất hiện gương mặt tươi cười vô lại của Thẩm Thần Bằng, “Thế nào? Trễ rồi nên em không vội nữa hả?” “Em không muốn đi làm.” Thẩm Thần Bằng cười khúc khích, “Được rồi, toàn thế giới đều biết em sắp lấy anh, còn thẹn thùng cái gì nữa, đi, anh đưa em tới trường, một lát nữa anh còn cuộc họp rất quan trọng.” Đồng Hiểu đến lớp học, bị Hà Thu Đình chế giễu khá nhiều.

“Chậc chậc, chắc tối hôm qua nóng bỏng lắm đây, hóa ra cô xin nghỉ phép mấy ngày nay là vì ở nhà trình diễn tiết mục tình cảm mãnh liệt với anh Thẩm à?”