Tình Đắng

Chương 932 : Kết thúc hạnh phúc (1)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cho dù anh không hiểu cô ta, nhưng anh tin cô ta không lừa anh

Có mấy lời cô ta nói rất có lý, nếu như không phải là những năm qua anh luôn không muốn tìm lại trí nhớ thì anh cũng sẽ không mất đi em, sẽ không để em chịu nhiều tủi thân như vậy

Sau khi quen biết Thẩm Thần Bằng, em chịu bao nhiêu khổ sở, sẩy thai, tạm giam, căn nguyên của những thứ này không phải đều vì anh ta sao? Đồng Hiểu, trong lòng anh khó chịu, cứ nghĩ sau này em không thuộc về anh nữa, anh sống còn đau khổ hơn chết

Mà anh biết anh làm như vậy rất ích kỷ, nhưng anh thật sự không có cách nào dẫn được cơn đau trong lòng

Nếu như không phải là không bỏ được ba mẹ anh, vào3lúc em không cần anh nữa, anh đã sớm chết đi rồi.”

Hai ông bà già ở bên cạnh yên lặng lau nước mắt

Đồng Hiểu cực kỳ khó chịu.

“Đồng Hiểu, anh biết anh làm như vậy cũng không có lại được em, em vẫn sẽ kết hôn với anh ta

Anh làm như vậy cũng không phải muốn níu kéo em, chỉ là anh không muốn sống nữa.”

Mỗi lời nói của Hách Triết đều như một cái roi vô hình quất lên người Đồng Hiểu

“Đồng Hiểu, khoảng thời gian mất đi em, ngày nào anh cũng đang ảo tưởng, ảo tưởng có thể quay lại trước đây

Anh không biết tại sao, rõ ràng chúng ta đã từng yêu nhau như vậy, tại sao đi mãi đi mãi rồi thành xa nhau

Thật sự không trở lại được nữa sao em?”

“Em xin lỗi, anh Triết.” Hách Triết quay1đi chỗ khác, khàn khàn giọng nói: “Mọi người ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh một mình.” “Triết.” Hai ông bà già lo lắng gọi tên anh

“Ba mẹ, ba mẹ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn đâu, con chỉ muốn yên tĩnh một mình.” Hách Quốc Du vỗ vai vợ, kéo bà ra khỏi phòng bệnh

Đồng Hiểu khẽ thở dài, cũng đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng bệnh, Tổng Thúy kéo tay Đồng Hiểu, nước mắt nước mũi ròng ròng, “Hiểu Hiểu, cháu xem nó như vậy phải làm thế nào đây, cho dù xuất viện, cô vẫn sợ nó làm chuyện ngốc nghếch

Cô có thể cầu xin cháu tạm thời hủy bỏ hôn lễ, ở bên nó giúp cô không?” Đồng Hiểu khó xử, cầm lấy tay Tống Thúy, “Cô, cháu đã kết hôn rồi, hôn lễ chỉ3là một hình thức thôi

Hơn nữa hôn lễ đều đã chuẩn bị xong rồi, thiệp mời cũng đã phát ra, bây giờ cháu hủy bỏ hôn lễ, phải ăn nói với nhà chồng thế nào?”

Tổng Thúy ngồi xuống cái ghế bên cạnh, giơ tay chống lên trán, dùng tay còn lại lau nước mắt.

Đồng Hiểu đang định an ủi bà, Hách Quốc Du đã kéo lấy cô, “Hiểu Hiểu, cháu đi về trước đi

Sắp đến ngày cưới rồi, chắc cháu có không ít chuyện phải làm

Cô sẽ ổn thôi, Triết cũng sẽ ổn thôi

Sau này nếu như có thời gian, thỉnh thoảng tới thăm Triết là cô chú rất vui rồi.” “Chú Hách.” Hách Quốc Du nhẹ nhàng vỗ vai Đồng Hiểu, “Hôn lễ của cháu, chúng ta vốn nên tới chúc phúc, nhưng xảy ra chuyện này, hy vọng cháu có thể thông3cảm

Những năm qua, nhà họ Hách chúng ta nợ cháu quá nhiều, cũng khiến cháu chịu rất nhiều tủi thân, thấy cháu sắp hạnh phúc, chúng ta nhất định sẽ không tới phá hỏng

Cho dù như thế nào, chú Hách cũng thật lòng hy vọng cháu có thể hạnh phúc, luôn luôn hạnh phúc.”

Đồng Hiểu nhẹ nhàng ôm lấy Hách Quốc Du, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn chú Hách, cháu vẫn sẽ tới thăm mọi người.” Hách Quốc Du gật đầu, cười nói: “Mau đi làm việc đi, ở đây đã có chủ rồi, sẽ không có chuyện gì đâu

Trợ lý của Triết đã gọi điện thoại cho cô Thịnh kia, chắc là sẽ nhanh đến đây thôi.”

Đồng Hiểu mím môi, mang tâm trạng phức tạp rời đi

Nhìn bóng lưng Đồng Hiểu, Hách Quốc Du lén lau nước mắt

Cô bé này là người bọn9họ nhìn lớn lên từ nhỏ đến lớn, trước khi con trai xảy ra chuyện, ông luôn cảm thấy cô là con dâu nhà họ Hách, đối xử với cô như con gái

Nhưng bây giờ cô sắp kết hôn rồi, chú rể lại là người khác

Cái thế giới này có lúc quá tàn nhẫn, người tưởng là sẽ ở bên nhau cả đời lại chẳng hiểu xa nhau từ khi nào

Bất ngờ khiến bọn họ trở tay không kịp, kết cục càng làm cho bọn họ không thể chấp nhận

Nhưng ông còn có thể cưỡng cầu có cái gì nữa, chỉ hy vọng cổ có thể sống thật tốt

Đồng Hiểu đi ra khỏi bệnh viện, lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Thần Bằng.

Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nghe, đầu kia còn rất ghê gớm, “Chuyện gì, anh đang bận.” “Anh đang ở nhà họ Thẩm à?”

“Vậy bây giờ em cũng qua đó.”

“Tùy em.”

Đồng Hiểu bĩu môi, ít nhiều cũng có chút lúng túng.

“Còn có việc gì nữa không? Không còn gì nữa thì cứ thể đi, anh phải làm việc đây.”

“Thẩm Thần Bằng.” Cô gọi anh, “Anh qua đây đón em đi.” “Anh rất bận, không có thời gian.” Đồng Hiểu khẽ thở dài, buồn bực nói: “Sao anh lại nhỏ mọn như vậy, bỏ đi, vậy em về chung cư ngủ một giấc trước, tối hôm qua ngủ không ngon, buổi tối em sẽ qua đó ăn tối.” Cúp điện thoại, Đồng Hiểu bắt xe về chung cư.

Chung cư cách bệnh viện rất gần, đến nhà, cô đặt lưng là ngủ luôn

Có lẽ là do tối hôm qua mất ngủ nên cô ngủ rất say

Lúc tỉnh lại phát hiện trời đã tối rồi, cửa phòng đang mở, láng máng nghe thấy bên ngoài có tiếng động

Cô vỗ cái đầu nặng nề, xuống giường đi ra ngoài xem

Thấy bóng người cao lớn của Thẩm Thần Bằng bận rộn ở trong phòng bếp, cô thấy vô cùng yên bình

Cô chậm rãi đi tới, giơ cánh tay mảnh khảnh ra ôm lấy anh từ phía sau lưng, vùi mặt vào tấm lưng rộng rãi của anh

“Em xin lỗi, em hiểu lầm anh rồi.” Thẩm Thần Bằng vẫn đang giả vờ tức giận, “Buông tay ra, em tưởng làm sai xong làm nũng là được à?” Đồng Hiểu khẽ cười hai tiếng, buông lỏng tay, tiến tới hỏi: “Anh đang nấu món gì ngon thế?” “Mẹ anh nấu mấy món bảo anh mang về đây, anh đang hâm lại.” Đồng Hiểu áy nãy gãi đầu, “Em xin lỗi, em ngủ quên mất.” “Đừng nói nữa, đi dép vào, chuẩn bị ăn cơm.”

Đồng Hiểu đi dép, rửa mặt xong đi ra, Thẩm Thần Bằng đã dọn đồ ăn lên bàn rồi

Nhìn mấy món ăn là biết do Tiết Ngọc Lan nấu

Cô ăn rất hăng say, nhưng phát hiện Thẩm Thần Bằng luôn không động đũa.

Cô nghi ngờ hỏi, “Sao anh không ăn?” Thẩm Thần Bằng hừ lạnh một tiếng, “Bị em làm tức no rồi, không ăn được!” Đồng Hiểu phì cười, “Em đã xin lỗi rồi

Hơn nữa anh biết thiệp mời là ai đưa cho Hách Triết không? Tình nhân cũ Chung Hân Nhiên của anh đấy.”