Tình Đắng

Chương 933 : Kết thúc hạnh phúc (2)

Ngày đăng: 07:21 30/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu một người thì nên rộng lượng tác thành cho hạnh phúc của người ấy.” Đồng Hiểu khinh bỉ liếc anh một cái.

Anh không phục hỏi, “Em nhìn anh như vậy có ý gì?”

“Nói thì dễ nghe, nếu như là anh, anh có thể rộng lượng tác thành cho em không?”

Thẩm Thần Bằng cười, trả lời như lẽ đương nhiên, “Dĩ nhiên sẽ không rồi, anh sẽ liều mạng cướp lại em, mà không phải là tự sát.”

Đồng Hiểu hừ lạnh.

Anh chuyển ghế đến trước mặt cô, ngồi xuống cạnh cô, khoác cánh tay dài lên vai cô, “Sớm biết em cảm thấy tự sát vì em là yêu rất nhiều, anh đã sớm làm như vậy rồi, cũng không cần đợi đến bây giờ.” “Đừng làm loạn nữa.”

“Sau này gặp phải chuyện gì còn nghi ngờ anh nữa không?” Đồng Hiểu suy nghĩ một chút, “Không.”

“Em thề đi.” Đồng Hiểu3lườm anh, “Đồ ấu trĩ.”

Anh cười, kéo cô vào trong lòng, chống cằm lên đầu cô, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô.

“Thẩm Thần Bằng, đừng làm loạn, em vẫn muốn ăn cơm.”

Anh rất sảng khoái buông tay ra, “Được, em mau ăn đi, ăn xong rồi làm.”

Khóe miệng Đồng Hiểu giật giật, không thèm để ý đến anh.

Đêm hôm đó, hai người nằm ở trên giường, Thẩm Thần Bằng kéo tay Đồng Hiểu đặt lên ngực trái, quấn lấy cô, “Em phải an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh.” Cô thuận thể đảm cho anh một cái, rút tay lại, đưa lưng về phía anh.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên má cô, “Em làm sai, một chút thái độ áy náy cũng không có, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho em được?”

“Thẩm Thần Bằng, nếu anh còn làm loạn nữa thì em sẽ1đến phòng của khách ngủ đấy.”

Anh không hề tức giận, cười rất đắc ý, “Được, anh xem em có đi được không.” Dứt lời, anh vòng cánh tay mạnh mẽ qua eo cô, Đồng Hiểu vùng vẫy nhưng không thể động đậy

“Anh có phiền không hả? Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Anh quay người cô lại, vuốt ve mặt cô, dịu dàng hỏi: “Em nhìn vào mắt anh, nói thật cho anh biết, em có còn yêu Hách Triết không?”

Đồng Hiểu cũng có ý trêu anh, nhìn vào mắt anh, vô cùng nghiêm túc trả lời, “Còn một chút, dù sao cũng là tình cảm hơn hai mươi năm, còn là mối tình đầu của em.” Người nào đó vốn đang đắc ý lập tức sầm mặt xuống, mặt đen sì

“Anh tức giận à? Là anh bảo em nói thật.” Anh hậm hực, bỏ tay ra, quay người nằm qua bên3cạnh, tức đến nỗi hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Đồng Hiểu lười dỗ anh, nhắm mắt lại ngủ.

Chỉ một lát, người nào đó lại lăn đến, nắm lấy cằm cô nói, “Ở trong lòng em, là anh tương đối quan trọng, hay là Hách Triết tương đối quan trọng?”

“Có quan trọng như vậy sao? Cho dù em yêu ai, bây giờ em cũng là vợ anh.” “Không, đối với anh mà nói rất quan trọng, nói, em yêu ai hơn?” “Thế thì là anh đi.” Người nào đó rất không vui, nâng mặt cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, “Qua loa lấy lệ như vậy, không được, nhìn vào mắt anh nói nghiêm túc.”

Đồng Hiểu bĩu môi, vòng cánh tay mảnh khảnh lên cổ anh, ôm anh

Thẩm Thần Bằng nghiêm túc đợi cô trả lời, kết quả cô lại chủ động hôn lên môi anh.

Anh ngẩn ra3mấy giây, sau đó thu hồi quyền chủ động, cuồng nhiệt hôn cô

Nghĩ cũng đúng, cưới cũng cưới rồi, quan trọng chính là sống tốt cuộc sống sau này, yêu hay không yêu đâu có quan trọng như vậy

Nói cách khác, nếu một người phụ nữ không yêu mình, cần gì phải giao hạnh phúc cả đời cho mình.

Lúc tất cả yên tĩnh lại, anh ôm chặt cô vào trong lòng, cười nói: “Nói em yêu anh khó khăn như vậy à? Em không thể dỗ anh, để anh vui vẻ một chút sao?”

Đồng Hiểu siết chặt bàn tay đặt bên eo anh, dán vào lòng anh, nhẹ giọng nói, “Em buồn ngủ.” “Được rồi được rồi được rồi, chúng ta ngủ thôi.” Anh hôn lên trán cô một cái, ôm chặt cô.

Ngày hôm sau, Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng cùng đến bệnh viện thăm Hách Triết

Người nào đó ngồi9ở trong xe không chịu xuống, giả vờ rộng lượng nói: “Em đi thăm anh ta đi, anh ở trên xe đợi em

Tránh cho nhìn thấy anh, anh ta lại tức giận, làm ra chuyện cực đoan.” “Thẩm Thần Bằng, xuống xe.” Anh lập tức xuống xe, cười he he, “Nếu em nhất định muốn anh đi cùng em, vậy thì cùng vào đi.” Hai người tay trong tay đi tới phòng bệnh, đứng ở cửa phòng bệnh nghe rõ được giọng nữ bên trong.

Đồng Hiểu kiễng chân lên nhìn, Thịnh Thi Hàm ngồi đưa lưng về phía cô, đang đút cho Hách Triết ăn

“Gõ cửa vào đi.” Thẩm Thần Bằng giả vờ muốn gõ cửa, Đồng Hiểu ngăn anh lại

“Đừng vào, có Thịnh Thi Hàm chăm sóc anh ấy, em yên tâm rồi, chúng ta đi thôi.” Cô kéo tay Thẩm Thần Bằng rời đi, tới chỗ rẽ gặp Tổng Thúy và Hách Quốc Du

“Hiểu Hiểu, cháu đến rồi, cậu này là chồng cháu nhỉ?” Hách Quốc Du cười chào hỏi

Đồng Hiểu cười, tự nhiên giới thiệu, “Đây là chồng cháu, Thẩm Thần Bằng

Hai người này là ba mẹ của Hách Triết, chú Hách và cô Tống.”

Thẩm Thần Bằng lễ phép chào hỏi.

Hai ông bà cũng khẽ cười.

Hách Quốc Du hỏi, “Hai đứa đã thăm Triết rồi à?”

Đồng Hiểu lắc đầu, “Chúng cháu chưa vào, cô Thịnh đang đút cho anh ấy ăn cơm, cháu không quấy rầy nữa

Chú Hách, nhờ chú đưa hoa này cho chúng cháu”

Đồng Hiểu đưa bó hoa trên tay Thẩm Thần Bằng cho Hách Quốc Du.

Hách Quốc Du khẽ thở dài trong lòng

“Cô chú, chúng cháu còn có chuyện phải đi, sau này có thời gian lại tới thăm anh Triết.” Hách Quốc Du gật đầu, “Hai đứa đi đi

Chúc hai đứa tân hôn vui vẻ.”.

Hai ông bà tiễn Đồng Hiểu và Thẩm Thần Bằng đi rồi trở lại phòng bệnh

Hách Triết trên giường bệnh nhìn thấy bọn họ cầm hoa tươi, kích động hỏi, “Hoa này ở đâu ra thế ạ?”

“Đồng Hiểu vừa mang đến.” “Cô ấy đâu rồi?”

“Đi rồi.”

Anh không để ý vẫn còn đang truyền nước, rút kim tiêm, xuống giường, lao ra khỏi phòng bệnh

Tống Thúy lau nước mắt, “Sao thằng bé này phải khổ như vậy chứ?”