Tình Động

Chương 26 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Trầm Nhược Thủy không thể tránh kịp, vừa định nhắm mắt chờ chết, đã thấy Lâm Trầm xông tới, che trước người hắn, ngạnh kháng đỡ một chưởng kia.



Trầm Nhược Thủy ngẩn người, kinh ngạc không thôi.



Hắn cùng Lâm Trầm chỉ gặp qua vài lần, căn bản không có giao tình gì, sao y lại bảo hộ hắn?



Mà Lý Phượng Lai cũng chấn động, cúi đầu nhìn bàn tay mình, dường như hối hận. Nhưng chỉ chớp mắt sau đã lại cười lạnh, nhẹ hừ nói: “Không biết tự lượng sức mình. Ngươi đã có can đảm giúp y trộm giải dược, hẳn nên biết ta sẽ không thủ hạ lưu tình?”



Trầm Nhược Thủy vốn đã cực hận tên dâm tặc trước mắt, lúc này lại càng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đẩy Lâm Trầm đã bị thương sang một bên, mặt đối mặt trừng nhìn Lý Phượng Lai, cao giọng nói: “Hỗn đản vương bát đản! Ngươi muốn giết ta cũng thôi, sao lại xuống tay với người không liên quan?”



“Hắn khắp nơi che chở ngươi như vậy, lẽ nào xem như không hề quan hệ?”



“Nhưng, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra…… Hắn thích ngươi sao?”



Trầm Nhược Thủy nhất thời kích động, nói toạc phỏng đoán của mình ra. Lý Phượng Lai nghe vậy giật mình, mâu sắc chuyển đậm vài phần, cây quạt trong tay mở ra, vẫn lạnh lùng mỉm cười: “Thì sao? Trên đời này người thích ta nhiều như vậy, chẳng lẽ ta đều phải nhất nhất đáp lại? Thích hay không là chuyện của hắn, không liên quan tới ta.”



Ngữ khí của hắn ngả ngớn trước sau như một, giọng điệu thậm chí còn mang vài phần trào phúng.



Nghe vậy, Lâm Trầm toàn thân chấn động, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch vô cùng,“Oa” phun ra một búng máu.



Lý Phượng Lai lại làm như không thấy, cũng không liếc nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Huống chi, lòng ta từ đầu tới cuối đều chỉ muốn Lục Cảnh một người.”



“Đối với người mình thích, ngươi cũng có thể nhẫn tâm hạ độc?” Trầm Nhược Thủy giận đến đỏ mặt, nhấc chân lên đá, giọng căm hận nói, “Ta sư huynh vĩnh viễn cũng không coi trọng loại hỗn đản như ngươi!”



Những lời này hiển nhiên đâm đến Lý Phượng Lai chỗ đau, chỉ thấy hắn tươi cười cứng đờ, biểu tình nháy mắt lạnh như băng, từng chữ nói: “Ta sớm nói qua, không chiếm được vật gì, ta tình nguyện tự tay hủy diệt, cũng sẽ không chắp tay dâng cho kẻ khác.”



Vừa nói, vừa dễ dàng tránh được một cước của Trầm Nhược Thủy, cũng thuận thế nắm cằm hắn, hẹp mắt nhìn thẳng hắn.




Hắc y nhân cười dài một tiếng, nhưng không nhận cái chai kia, đưa tay ném ngược lại, vứt nó vào trong lòng Trầm Nhược Thủy.



“Di? Tiền, tiền bối?”



“Ngốc tiểu tử, giải dược đã tới tay, còn không mau về cứu sư huynh ngươi?”



“A!”



Trầm Nhược Thủy giờ mới tỉnh ngộ, lung tung nói cảm tạ, ôm chặt dược bình trong lòng bỏ chạy.



Hắc y nhân thu kiếm, cũng nhanh bước ra mật thất, vừa cười vừa nghênh ngang rời đi, giọng điệu khàn khàn thê lương so với lúc trước càng thêm khủng bố.



Thương tích của Lý Phượng Lai kỳ thật cũng không nặng, nếu mạnh mẽ vận công đề khí vẫn truy được hai người kia. Nhưng hắn lại không nhúc nhích đứng im tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo, thần sắc phức tạp.



Lâm Trầm nhìn hắn, tay đè lên ngực bị thương, hữu khí vô lực nói: “Giờ ngươi yên tâm rồi chứ?”



“Có ý gì?”



“Ngươi rõ ràng luyến tiếc Lục Cảnh chịu tra tấn, lại không kéo được mặt mũi giải độc cho hắn, nay giải dược bị hai người kia đoạt đi, ngươi xem như thở ra một hơi đi?”



Lý Phượng Lai biểu tình chấn động, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi đến cực điểm, hiển nhiên bị y nói trúng tâm tư. Một lát sau, lại như hiểu được cái gì, hỏi: “Ngươi vì lí do này mới cố ý mang Trầm Nhược Thủy đến trộm giải dược?”



“……” Lâm Trầm cũng không lên tiếng trả lời, chỉ suy yếu cười cười, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.



Lý Phượng Lai chỉ liếc hắn một cái, liền hổn hển xoay đầu đi, hung hăng một quyền nện trên tường, cắn răng phun ra vài tiếng: “Xen vào việc của người khác.”