Tình Động

Chương 27 :

Ngày đăng: 20:22 21/04/20


Sau khi Trầm Nhược Thủy chạy ra mật thất, mắt thấy hắc y nhân kia chạy theo hướng khác, bất giác ngẩn ra, không kìm lòng được đuổi theo.



“Tiền bối xin dừng bước!”



Tiếng hắn gọi thật lớn, hắc y nhân kia lại giống như có tai như điếc, dưới chân nhẹ điểm, nhất thời thi triển ra tuyệt đỉnh khinh công, khiến hắn rớt lại rất xa.



“Tiền bối, chờ một chút!”



Trầm Nhược Thủy vừa kêu vừa chạy, hao hết khí lực cũng không đuổi kịp hắc y nhân kia, cuối cùng ngược lại bị vấp vào đá, ngã uỵch ra, đau khiến hắn muốn chảy nước mắt.



Hắc y nhân đến vô ảnh đi vô tung này thật ra là ai? Sao xuất thủ cứu hắn mấy lần?



Trầm Nhược Thủy nhu nhu tay chân bị đau, khi đang định bỏ cuộc lại thấy hắc y nhân kia trở về, khoanh tay đứng cách hắn vài bước, giọng khàn khàn hỏi: “Ngốc tiểu tử, ngươi không quay về cứu sư huynh, còn đi theo ta làm gì?”



“Tiền bối liên tiếp hai lần xuất thủ cứu giúp, ta còn chưa kịp hỏi ngài tôn tính đại danh, cho nên……” Trầm Nhược Thủy lúng túng đáp lời, bị tầm mắt quỷ mị kia nhìn chằm chằm khiến hắn sợ nổi gai ốc, thanh âm không tự chủ được hạ xuống.



“Ngươi chỉ cần sống tốt là được, không cần để ý ta là người thế nào.”



“Nhưng, ta cùng với tiền bối không thân chẳng quen, sao ngươi lần nữa xuất thủ tương trợ?”



Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên, tựa như do dự không biết có nên trả lời vấn đề này không, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải nhi tử của trang chủ Thu Thủy Trang Trầm Minh Hiên?”



“Ách, đúng vậy.”



“Vậy thì đúng rồi. Ta trước kia đã nhận đại ân của phụ thân ngươi, vẫn không có cơ hội đáp tạ, nay bất quá hơi chút báo đáp một hai thôi, không cần bận tâm.” Dừng một chút, tiếng nói lại khàn tối vài phần, “Xú tiểu tử ngươi nếu còn dây dưa không thôi, ta đây sẽ không khách khí nữa.”



Dứt lời, ống tay áo vung lên, nháy mắt liền biến mất vô tung.




Ngữ khí của y nhàn nhạt thản nhiên, tựa hồ không để ý chuyện này.



Nên Trầm Nhược Thủy lại đàm luận về yêu hận khúc mắc giữa Lý Phượng Lai cùng Lâm Trầm, cuối cùng thậm chí còn nắm tay, lòng đầy căm phẫn nói:“Sư huynh ngươi bảo Lý dâm tặc kia có thực hỗn đản không? Lâm Trầm thích hắn như vậy, ngược lại hắn còn xuất thủ đả thương người.”



Lục Cảnh khẽ cười, ngón tay lướt lên tóc Trầm Nhược Thủy, ôn nhu nói: “Ta thấy ngươi thật thực thích vị Lâm công tử kia.”



“Tuyệt đối không có! Ta chỉ toàn tâm toàn ý với ngươi……” Dừng một chút, đột nhiên mặt đỏ, dài âm kêu, “Sư huynh, ngươi lại trêu chọc ta.”



“Không có a,” Lục Cảnh chớp mắt, cười yếu ớt vô tội,“Ta vẫn rất nghiêm chỉnh.”



Hắn miệng cười ôn hòa vô hại, quả thật là bộ dáng đứng đắn nghiêm túc, đáng tiếc thanh âm kia thật quá mức ôn nhu, nghe đến Trầm Nhược Thủy trong lòng nóng lên, mặt đỏ tay cháy.



“Ai nói chứ? Ngươi rõ ràng biết……”



“Biết gì?”



“Biết lòng ta chỉ nghĩ một mình ngươi, trừ ngươi ra ai cũng không thích, lại còn nói loại lời này chọc ta.” Khi nói, mặt càng thêm đỏ.



Lục Cảnh chỉ cảm thấy Trầm Nhược Thủy thế này thật đáng yêu, nhìn chằm chằm y hồi lâu, mới nỗ lực ngồi dậy, hôn bên môi y một cái, ôn ngôn mềm giọng nhấn rõ từng chữ: “Thật có lỗi.”



Khuôn mặt ẩn tình, dung nhan như họa.



Trầm Nhược Thủy nhìn đến ngẩn ngơ, tim càng đập nhanh, không kìm lòng được vươn tay ôm ngang eo Lục Cảnh.



“Sư huynh, ngươi nhanh dưỡng hảo bệnh a.” Hắn đầu cúi xuống, ngay cả tai cũng hồng như cà chua, giọng làm nũng nói,“Ta muốn ôm ngươi.”