Tinh Giới
Chương 108 : Thiên Âm Thần mạch
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Nghe đám người này bàn tán, Lâm Thiên chỉ cười khẽ. Những danh tiếng này Lâm Thiên đã không quan tâm, thật ra hắn vốn chưa từng để ý đến.
Làn gió thơm thổi qua, bên tai Lâm Thiên nghe giọng Chu Dao dịu dàng vang lên:
– Nhàn nhã quá nhỉ, đại cao thủ.
Lâm Thiên mở to mắt, khẽ cười nói:
– Nàng biết sao?
Chu Dao liếc Lâm Thiên:
– Ngươi cũng nói là một tiểu cố vấn, hỏi sao ta không biết?
Lâm Thiên nhẹ giọng nói:
– Ta có thể làm tiểu cố vấn là vì ta có chút tài năng nho nhỏ về mặt này.
Chu Dao lắc cánh tay Lâm Thiên, nũng nịu vòi vĩnh:
– Tiểu Lâm Tử, ngươi phải dạy ta!
Nhiều người nhìn lén bên này rớt tròng mắt.
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Ta không rành kỹ thuật hacker chút nào, ta nói tài năng đây là năng lực đặc biệt.
Chu Dao chu môi nhỏ giọng hỏi:
– Công năng đặc dị sao? Là công năng đặc dị điều khiển máy tính?
Lâm Thiên gật đầu nói:
– Coi như đi, nhớ đừng nói ra.
Chu Dao liên tục gật đầu, nàng biết nếu nói ra tin tức này thì Lâm Thiên sẽ gặp rắc rối to.
Lúc này lão sư đi vào, là một giáo sư già đeo mắt kính, dạy tư tưởng Mã Liệt chán nhất. Với tiết thế này thì đa số trẻ ngoan thích học trong đại học Hải Thiên có hơn phân nửa lo làm việc riêng, nhiều người trốn học. Trước kia Lâm Thiên thường cúp cua nhưng bây giờ có Chu Dao làm bạn, hắn không cúp học tiết này nữa.
– Dao nhi, tại sao nàng không tập võ? Chẳng lẽ gia tộc các người không cho Dao nhi công pháp nào sao?
Lâm Thiên lấy làm lạ hỏi:
– Phụ thân của nàng ít nhất cũng cỡ tu vi hậu kỳ địa giai.
Chu Dao buồn bã nói:
– Không phải, nếu ta có thể tập võ có lẽ sẽ có địa vị cao hơn chút trong gia tộc, nhưng ta trời sinh không cách nào tập võ!
Mấy tỷ muội của Chu Dao như Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi, Tần Kha đều biết võ công, chỉ có nàng là không. Nói Chu Dao không hâm mộ là không thể nào, nhưng từ nhỏ nàng đã bị khẳng định là không thể tập võ!
Không thể tập võ, thiên phú kinh thương cũng không có. Từ lúc Chu Dao ngày càng xinh đẹp thì bị gia tộc xem là tiền cược liên nhân với gia tộc khác.
Lâm Thiên nắm chặt bàn tay Chu Dao, cảm giác tay nhỏ lạnh lẽo.
Lâm Thiên thầm nghĩ trong đầu:
– Tiểu Linh, mau kiểm tra thân thể Dao nhi xem!
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, Tiểu Linh từng quét hình tầng thấp nhưng không phát hiện có tật bệnh gì, hoàn toàn giống người bình thường. Quét hình sâu cần tốn nhiều năng lượng, đại khái khoảng một trăm duy giới lực.
Tiểu Song rất ngoan mặc cho Lâm Thiên đặt tay lên mắt mình, không nhúc nhích chút nào. Thời gian chậm rãi trôi, Chu Dao đứng bên cạnh lòng nóng như lửa đốt nhưng không dám lên tiếng, sợ quấy nhiễu Lâm Thiên chữa tị cho Tiểu Song.
Lâm Thiên cười trấn an Chu Dao:
– Dao nhi, không sao đâu, Tiểu Song chỉ bị tật nhẹ, ta dùng nội tình chữa một lúc liền lành.
Chu Dao nhẹ gật đầu nhưng lòng vẫn hơi căng thẳng, mười phút không dài nhưng với nàng thì cực kỳ lâu. Lâm Thiên rút tay ra, mắt Tiểu Song vẫn khép.
Lâm Thiên nói:
– Tiểu Song, hãy từ từ mở mắt ra, nhớ kỹ, từ từ thôi, đừng nhanh quá.
Tiểu Song chưa từng thấy ánh mặt trời, bỗng chốc chịu tia sáng quá mạnh kích thích thì không tốt, nhưng vấn đề không lớn. Vì Lâm Thiên chữa giúp Tiểu Song thuận tiện cường hóa một chút, hiện tại con mắt cô bé khỏe mạnh còn hơn người bình thường.
Lòng Tiểu Song căng thẳng hơi hí mắt, một tia sáng chui vào con ngươi khiến cô bé kích động đứng bật dậy.
Tiểu Song hét to:
– Chu Dao tỷ tỷ, ta nhìn thấy, ta trông thấy ánh sáng!
Nước mắt chảy xuống, Tiểu Song chậm rãi mở bừng mắt ra.
Đó là đôi mắt xinh đẹp biết bao, trong suốt không chút tạp chất. Tinh thần Lâm Thiên rung động.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
– Tiểu nha đầu này khi lớn lên sẽ là một đại mỹ nhân.
Đương nhiên Lâm Thiên sẽ không có ý đồ xấu xa gì với đứa trẻ mới năm, sáu tuổi.
Chu Dao kích động hỏi:
– Tiểu Song có thấy tỷ tỷ không?
Tiểu Song mỉm cười ngọt ngào:
– Thấy! Chu Dao tỷ tỷ thật là xinh đẹp, Lâm Thiên ca ca cũng rất đẹp trai!
Lâm Thiên thầm nghĩ: Rất đẹp trai? Tiểu nha đầu này miệng ngọt thật.
Lâm Thiên tự biết sức mình, mặt mũi của hắn nếu mặc đồ đẹp phụ trợ sẽ rất đẹp trai, bây giờ hắn chỉ mặc đồ thường ngày.
Chu Dao vươn hai ngón tay ra hỏi:
– Tiểu Song, đây là mấy?
Viện trưởng già có dạy chút tri thức cho đám nhóc Tiểu Song, dĩ nhiên chúng biết số đơn giản.
Tiểu Song trả lời:
– Chu Dao tỷ tỷ, viện trưởng gia gia bọn họ nói hai ngón tay là hai!
Chu Dao kích động bế bổng Tiểu Song lên:
– Tốt quá rồi Tiểu Song, nếu viện trưởng gia gia biết sẽ vui mừng hết sức!
– Viện trưởng gia gia không ở đây, sáng sớm viện trưởng gia gia đã ra ngoài làm việc. Sau này chúng ta có nhà mới, viện trưởng gia gia bảo là Lâm Thiên ca ca giúp chúng ta!
Tiểu Song trong trẻo nói:
– Cảm ơn Lâm Thiên ca ca!