Tinh Giới
Chương 109 : Quỷ hút máu trả thù!
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Ừm ừa! Tiểu Song rất ngoan.
Đám trẻ trong cô nhi viện tuy không có cha mẹ nhưng ngoan hơn bạn đồng lứa khác nhiều. Lâm Thiên nhớ lại lúc trước mình là cô nhi chịu những khổ sở thì càng thêm đồng tình đám trẻ cô nhi viện.
Lâm Thiên chơi với bọn trẻ cô nhi một tiếng sau, hắn và Chu Dao rời khỏi cô nhi viện Tam Vân trong những đôi mắt trẻ thơ lưu luyến không rời.
Chu Dao bỗng hôn lên mặt Lâm Thiên:
– Tiểu Lâm Tử, đa tạ ngươi!-
Lâm Thiên cười nói:
– A, cảm tạ ta cái gì? Mà hôn mặt không tính.
– Cảm ơn vì Tiểu Lâm Tử chữa mắt cho Tiểu Song, ta rất vui vẻ!
Chu Dao nói:
– Đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Song nếu mắt không thấy đường thì thật tội nghiệp.
Lâm Thiên nói:
– Ha ha ha! Con bé dù gì có kêu ta là Lâm Thiên ca ca, chỉ một tiếng kêu này sao ta có thể để Tiểu Song mãi luôn như vậy? Nên Dao nhi không cần cảm ơn ta, giữa chúng ta cần nói cảm ơn sao?
Chu Dao ôm cánh tay Lâm Thiên:
– Ừm! Không cần!
Lâm Thiên cười nói:
– Này này, đang lái xe, coi chừng bị tai nạn.
Chu Dao lườm Lâm Thiên:
– Bị gì mới là lạ, ngươi tưởng ta không biết lần trước ngươi tăng tốc độ hù Ngụy Phong sợ chết khiếp sao? Bây giờ lái chậm như vậy làm sao xảy ra chuyện gì được?
Lâm Thiên lên tiếng:
– Hình như đằng trước có chuyện gì!
Trước mặt hai người là hai, ba trăm chiếc xe kẹt cứng, bốn phía vang tiếng còi inh ỏi.
Lâm Thiên hỏi trong đầu:
– Tiểu Linh, đằng trước làm sao vậy?
Tiểu Linh trả lời:
– Chủ nhân, có vụ án mạng bắn súng, một người bị đánh lén đã chết.
Mỗi năm thành phố Hải Thiên có vô số vụ bắn súng kiểu này, không có gì ghê gớm nên Lâm Thiên không để bụng.
Chu Dao hỏi:
– Tiểu Lâm Tử, đằng trước xảy ra chuyện gì?
Lâm Thiên trả lời:
– Không có gì, chút nữa cảnh sát giao thông sẽ sơ tán giao thông.
Quả nhiên chỉ năm, sáu phút sau xe phía trước di chuyển. Xác người bị bắn chết đã được dời đi, Lâm Thiên không thấy hình dạng người chết như thế nào. Chu Dao không biết nơi này xảy ra vụ đấu súng, chỉ nghĩ là sự cố giao thông bình thường.
Trở về trường học cùng Chu Dao ăn cơm trưa xong Lâm Thiên đi về phòng.
Ngụy Phong thấy Lâm Thiên đi vào liền hét to:
– Lão tam, Trần Minh chết rồi, bị người nổ súng bắn chết!
Lâm Thiên hỏi:
– Trần Minh? Là Trần Minh nào?
Giọng Nhạc Chấn Thiên trầm buồn.
– Nhạc sở trưởng, ta phải đi xem bạn học của ta.
Nhạc Chấn Thiên cúp máy:
– Rồi, Lâm thiếu gia bận việc đi.
Lâm Thiên nói với cảnh sát trung niên:
– Đi thôi.
Trên đường đi có người dẫn đường nên Lâm Thiên không gặp cản trở, đến thẳng một phòng khám nghiệm tử thi. Hai cái xác đặt tại đó, có hai pháp y đang bận rộn. Hai nữ cảnh sát không ngừng ghi chép vào giấy.
Cảnh sát trung niên hỏi:
– Kết quả khám nghiệm tử thi thế nào?
Một trong hai pháp y trả lời:
– Không tìm được nhiều manh mối.
Giọng Tiểu Linh vang trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, phát hiện một tay súng bắn tỉa trên nóc tòa nhà đối diện, là một quỷ hút máu cấp thấp.
Lâm Thiên vội liếc sơ hai cái xác rồi nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát chạy hướng cao ốc.
Mấy viên đạn súng ngắm bắn vào đầu Lâm Thiên nhưng bị hắn tránh thoát, viên đạn bắn thủng đường nhựa lủng mấy lỗ khiến người qua đường náo động.
– A, shit!
Tay súng bắn tỉa trên nóc tòa nhà thấy không bắn trúng Lâm Thiên thì dứt khoát bỏ súng, trốn khỏi nóc nhà.
Lâm Thiên lao vào trong tòa nhà, thầm cười nhạt: có Tiểu Linh ở, muốn ẩn núp trốn đi là điều không thể!
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
– Chủ nhân, đối phương ở lầu mười sáu!
Lâm Thiên chửi thầm:
– Quỷ hút máu chết tiệt, muốn kiếm chuyện thì tìm thẳng tới ta được rồi, cần gì liên lụy vô tội!
Lâm Thiên đi thang máy lên tầng mười sáu.
Thang máy rất nhanh ngừng ở tầng mười sáu.
– Chủ nhân, trong nhà vệ sinh căn phòng thứ năm bên trái!
Lâm Thiên bước nhanh đi tới.
– Một, hai, ba, bốn, năm! Là căn phòng này!
Cửa phòng khóa điện tử, Tiểu Linh điều khiển chút xíu là cửa mở ra.
Lâm Thiên đi tới trước cửa nhà vệ sinh, lạnh lùng nói:
– Quỷ hút máu tiên sinh, giờ chết của ngươi đã đến.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, một thanh niên da trắng cầm súng ngắn bước ra:
– Không ngờ ngươi tìm đến ta. Ta rất tò mò là ngươi làm sao tìm được? Theo lý ra ta ẩn giấu khá kín.
Lâm Thiên lạnh lùng hỏi:
– Nói, có phải ngươi giết hai bạn học của ta không? Hoặc là đồng bọn của ngươi?
Thanh niên da trắng nhe răng cười nói:
– Tiểu tử, khoảng cách gần như vậy ta không tin ngươi né khỏi súng ngắn được!
Hai răng nanh lộ ra từ miệng thanh niên da trắng.