Tinh Giới

Chương 114 : Diễm hỏa

Ngày đăng: 13:18 30/04/20


Cứ thế đi tới đi lui bốn tiếng đồng hồ, tinh thần Lâm Thiên tập trung vào khống chế lực lượng. Tuy từ giờ Lâm Thiên không thể hoàn toàn điều khiển lực lượng bản thân nhưng vấn đề không quá lớn, cũng nhờ hắn trải qua rèn luyện như thế nhiều lần nên có bí quyết về việc khống chế thực lực.



– Ưm...



Có tiếng rên rỉ, Nhã Sa đã tỉnh.



Lâm Thiên vội vàng đi tới bên giường:



– Nhã Sa đỡ hơn chưa? Là lỗi của ca ca, nếu ca ca và Nhã Sa ở trong lữ điếm thì...



– Ca ca, hu hu!



Nhã Sa lao vào ngực Lâm Thiên, lớn tiếng gào khóc.



Lâm Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng Nhã Sa, lòng thầm thở phào. Lâm Thiên khóc là tốt, nếu nàng không khóc thì Lâm Thiên mới lo hơn, giấu trong lòng không phải chuyện tốt.



Nước mắt Nhã Sa rơi như trân châu đứt dây:



– Ca ca, sau này Nhã Sa chỉ còn một mình, hu hu!



Lâm Thiên cảm giác áo mình ướt đẫm.



– Sao có thể? Nhã Sa còn có ca ca ở đây, ca ca sẽ chăm sóc Nhã Sa.



Lâm Thiên dịu dàng an ủi:



– Nhã Sa đói rồi đúng không? Chúng ta đi ăn một chút gì được không? Tiếp đó ca ca cho Nhã Sa xem ngọn lửa.



Nhã Sa nhẹ gật đầu nói:



– Ca ca... Biết gia gia chết như thế nào phải không?



Lâm Thiên gật đầu nói:



– Biết, nhưng ca ca sẽ báo thù. Nhã Sa hãy vui vẻ lên, đừng suy nghĩ mấy thứ kia, hiểu không?



Nhã Sa nhẹ hôn mặt Lâm Thiên:



– Ca ca, đa tạ.



Lâm Thiên khều mũi nhỏ Nhã Sa:



– Nha đầu ngốc, với ca ca còn nói cảm ơn cái gì? Mau, xuống giường đi, không thì không có cơm ăn, tối nay sẽ đói bụng.
Một người khác nói:



– Nữ hài tử bên cạnh Đại Ma Đạo Sư các hạ thật đáng yêu, chỉ tội nghiệp cho gia gia...



– Câm miệng ngay, ngươi muốn con hỏa long kia phun liệt diễm hướng chúng ta sao?



***



Sau nửa tiếng, thứ có thể đốt cơ bản đã đốt hết. Hỏa long phun ra lửa có nhiệt độ cao hơn lửa bình thường nhiều, đốt đồ nhanh hơn. Ba con hỏa long dần tan biến trên bầu trời, lữ điếm to lớn chỉ còn lại tro tàn.



Lâm Thiên khẽ thở dài siết chặt bàn tay nhỏ của Nhã Sa, cúi đầu khẽ cười nói:



– Nhã Sa, đã xem diễm hỏa xong rồi, đi về ngủ.



Nhã Sa nhẹ gật đầu cùng Lâm Thiên trở lại lữ điếm cư trú. Lúc này nhân viên lữ điếm tôn kính với hai người rất nhiều, tăng thêm hai chữ ‘tôn quý’ đằng trước chữ khách nhân.



Trong gian phòng hai người có hai chiếc giường. Nhã Sa mới gặp biến cố như vậy, Lâm Thiên cần chăm sóc nàng nên không thuê thêm gian phòng khác. Tắt đèn nằm trên giường, thật lâu sau Lâm Thiên không nghe tiếng hít hở đều đều của Nhã Sa. Trong bóng tối Lâm Thiên cảm giác Nhã Sa mở to mắt nhìn hướng hắn.



Lâm Thiên dịu dàng nói:



– Nhã Sa mau ngủ đi, ngày mai sẽ mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư.



Nhã Sa nhỏ giọng hỏi:



– Ca ca đưa ta vào học viện ma pháp Hán Tư rồi sẽ đi sao?



– Không, ca ca không đi nhưng ca ca khá bận, có lẽ mấy ngày mới đến gặp Nhã Sa một lần được.



Lâm Thiên trả lời:



Nhã Sa vào học viện rồi hãy kết bạn với vài bằng hữu mới, ca ca hy vọng sẽ thấy Nhã Sa vui vẻ.



– Ừm, ca ca không đi là tốt rồi! Ca ca, ngủ ngon!



– Ngủ ngon!



Một đêm qua đi, ăn sáng xong Lâm Thiên mang Nhã Sa đi học viện ma pháp Hán Tư. Lâm Thiên vẫn mặc áo ma pháp hỏa hệ thực tập, nhưng chuyện hôm qua đã đồn ra ngoài, không ai dám lộ ra vẻ xem thường hắn. Xem thường một Đại Ma Đạo Sư, à thì chỉ Pháp Thần, Pháp Thánh mới có tư cách coi thường hắn. Dù là Ma Đạo Sư và Kiếm Thánh thì chỉ mạnh hơn Ma Đạo Sư một bậc.



Không ai biết Đại Ma Đạo Sư này là giả, tuy Lâm Thiên có thể thuấn phát ma pháp lục giai nhưng thật ra chỉ là Ma Đạo Sư sơ giai. Về sức chiến đấu thì Lâm Thiên ngang ngửa Ma Đạo Sư trung giai, cách Đại Ma Đạo Sư còn một chút.



Thực lực Đại Ma Đạo Sư là ngang ngửa với đại viên mãn thiên giai, Lâm Thiên là sơ giai thiên giai, dù hắn hơi đặc biệt một chút nhưng cách Đại Ma Đạo Sư chênh lệch chút xíu. Đương nhiên thực lực hiện tại của Lâm Thiên có cơ may giết Đại Ma Đạo Sư.