Tinh Giới

Chương 116 : Huyền Nữ cung

Ngày đăng: 13:18 30/04/20


Trở thành đệ tử của viện trưởng, Nhã Sa học trong học viện ma pháp Hán Tư không cần tốn đồng nào. Viện trưởng cho Nhã Sa ngụ trong một tòa mộc lâu trống bên cạnh trúc lâu của mình. Tuy không cần tốn tiền học phí nhưng Nhã Sa ăn cơm, mua vật phẩm khác vẫn cần tiền. Lâm Thiên xin Ốc Luân viện trưởng cho một tấm ma tinh tạp trống chuyển một vạn kim tệ cho Nhã Sa. Một vạn kim tệ tương đương với một trăm vạn nhân dân tệ, dù Nhã Sa giật mình nhưng thật tự nhiên nhận lấy. Nhã Sa xem Lâm Thiên là ca ca thật sự, thứ ca ca cho mình đương nhiên sẽ không từ chối nhận.



Lâm Thiên cười từ biệt:



– Tiểu Sa, mấy ngày nữa ca ca mới đến hăm được. Tiểu Sa chăm chỉ học ma pháp với lão Ốc Luân, lần sau khi ca ca đến đừng tệ đến mức không dùng được khống chế đơn giản nhất.



Nhã Sa nói:



– Vâng, ca ca, tiểu Sa nhất định sẽ chăm chỉ học ma pháp, không để ca ca thất vọng!



– Thật ra ca ca không cần tiểu Sa mạnh hay yếu, chỉ cần tiểu Sa vui vẻ là tốt rồi.



Lâm Thiên nói xong quay đầu nói với Ốc Luân viện trưởng bên cạnh:



– Lão Ốc Luân, làm phiền chăm sóc tiểu Sa giùm.



Ốc Luân viện trưởng cười xòa:



– Đương nhiên rồi, tiểu Sa hiện là đệ tử duy nhất của ta, ai dám đụng vào nàng là kiếm chuyện với lão Ốc Luân ta!



Ốc Luân viện trưởng mắt lóe tia sáng, khí thế cường đại tuyệt đối phát ra liền thu về. Lâm Thiên gật gù, có Pháp Thánh chiếu ứng thì Nhã Sa khó xảy ra chuyện gì trong học viện ma pháp Hán Tư.



Lâm Thiên nói:



– Tiểu Sa, ca ca đi trước!



Lâm Thiên trực tiếp tiến vào không gian Tinh Giới.



Ốc Luân viện trưởng há hốc mồm:



– Tiểu Sa, ca ca của ngươi là Ma Đạo Sư hệ không gian sao?



Nhã Sa lắc đầu nói:



– Tiểu Sa không biết, tiểu Sa và ca ca mới quen nhau hai ngày.



Mới hai ngày? Ốc Luân viện trưởng rất ngạc nhiên, nhìn Lâm Thiên và Nhã Sa thấy sao cũng không giống mới quen hai ngày, nói hai năm thì còn tin.



Ốc Luân viện trưởng nói:



– Tiểu Sa, nếu ca ca của ngươi không phải vì nhìn trúng cái gì đó của ngươi nên mới tốt với ngươi vậy thì ngươi cực kỳ may mắn. Không, không thể nào nào nhìn trúng cái gì của ngươi được, ca ca của ngươi không háo sắc, xem hắn không chớp mắt đã cho ngươi một vạn khối kim tệ thì không giống người ham tiền. Hơn nữa ai vì chút tiền mà tự tổn hại thực lực?



Nhã Sa nói:



– Lão sư, có phải ca ca vì giúp ta mà hao tổn nhiều thực lực không?



Lão Ốc Luân gật rồi lại lắc đầu:



– Nhã Sa, hiện tại thiên phú ma pháp của ngươi đã được ca ca ngươi cưỡng ép nâng lên đến đẳng cấp thiên tài, sau này ngươi sẽ biết nên bây giờ nói ra cũng không có gì. Cưỡng ép nâng thiên phú ma pháp nếu bảo là không hao tổn thực lực thì không ai tin, cho nên chắc chắn ca ca của ngươi bị hao tổn chút ít thực lực. Tuy nhiên lão sư ta không nhìn thấu tình huống cụ thể của ca ca ngươi, xem hắn còn có thể dùng ma pháp không gian rời đi chứng minh hắn còn thực lực tự bảo vệ mình.


Lâm Thiên không thấy lạ khi Tiêu Bạch biết Côn Luân, Thục Sơn. Côn Luân và Thục Sơn không hoàn toàn ngăn cách với thế gian, chỉ cần có liên lạc với trần thế thì một số thế gia cổ võ sẽ biết. Tiêu Bạch có địa vị không thấp trong gia tộc, gã có tư cách biết một ít bí ẩn!



Tiêu Bạch tiếc nuối nói:



– Tiếc rằng đã nhiều năm Côn Luân, Thục Sơn không nhận đệ tử.



Hai người tán gẫu một lúc sau trận đấu bắt đầu. Chu Dao bảo đến cổ vũ nhưng nàng chỉ đứng yên xem, không như vài nữ sinh khác hét to kêu gào.



Lâm Thiên mỉm cười hỏi:



– Sao Dao nhi không hét to mấy tiếng đi?



Chu Dao nói:



– Tiểu Lâm Tử không ra sân, nếu Tiểu Lâm Tử ra sân thì ta chắc chắn sẽ cổ vũ cho!



Lâm Thiên cười to bảo:



– Ta mà ra sân thì là ăn hiếp người.



Chu Dao hừ khẽ:



– Tiểu Lâm Tử, ta phát hiện ngươi thật là rất tự kỷ!



Tiêu Bạch luôn quan sát trên sân, phớt lờ Lâm Thiên và Chu Dao liếc mắt đưa tình.



Tiêu Bạch nhíu mày nói:



– Lão tam, tình hình của lão Ngụy khá nguy hiểm, bên chúng ta chỉ có mình hắn là mạnh, bốn người khác thực lực rất bình thường. Trong năm người đội đối thủ có hai người thực lực ngang với lão Ngụy, ba người khác phối hợp rất tốt với hai người kia.



Lâm Thiên nhìn trong sân. Ngụy Phong chuyền bóng vừa đến tay đồng đội đã bị đối thủ cướp đi, gã tức giận giậm chân.



Lâm Thiên nói:



– Đúng thật, hai cao thủ phe kia đều có cơ sở võ công không yếu hơn lão Ngụy, nhóm lão Ngụy bị chèn ép là hợp tình hợp lý.



Thực lực hiện tại của Lâm Thiên dễ dàng nhìn thấu hai người phe đối phương yếu hơn hắn rất nhiều.



Số điểm nhanh chóng cách biệt khá lớn, rất nhanh chỉ còn một điểm là đến số ba mươi. Tiếng hét cổ vũ bên hệ tin tức yếu dần, dù họ không hiểu bóng rổ cũng biết phe mình thua chắc rồi.



Chu Dao ngước nhìn Lâm Thiên, cười hỏi:



– Đại cao thủ, ngươi sẽ không đứng nhìn hệ tin tức chúng ta thua đi?



Lâm Thiên nhe răng cười:



– Hôn một cái thì bản cao thủ sẽ cho nàng biết cái gì gọi là vô địch sân bóng!



Mặt Chu Dao đỏ hồng nhìn quanh, nhón mũi chân nhanh chóng hôn khóe môi Lâm Thiên một cái.