Tinh Giới
Chương 117 : Nữ thần trong mơ
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Nụ hôn của Chu Dao khiến nhiều người trông thấy rớt tròng mắt. Bọn họ không ngờ Chu Dao như nữ thần lại hôn Lâm Thiên trước mắt công chúng
Lâm Thiên mỉm cười nói:
– Dao nhi, ta dám bảo đảm hiện tại có ít nhất trên một trăm nam đồng bào muốn dùng ánh mắt giúp ta.
Chu Dao lườm Lâm Thiên:
– Hừ hừ, chút nữa nếu Tiểu Lâm Tử không biểu hiện tốt thì coi chừng ta!
– He he, lãnh đạo đã có lệnh nào dám không nghe?
Thi đấu thêm một lúc tới nghỉ giữa giờ. Điểm hệ tin tức bên Lâm Thiên và hệ công quản bên đối thủ là bốn với năm mươi, số điểm này khiến nhiều học sinh hệ tin tức không dám nhìn tiếp, lòng thầm mong nửa trận sau xảy ra kỳ tích, nên không ai rời đi.
Một học sinh nhuộm mấy cọng tóc vàng, vóc dáng cao to đứng cạnh nhóm Lâm Thiên khinh thường nói:
– Hệ tin tức đúng là rác rưởi, trừ Ngụy Phong kia ra những người khác là đi lên góp đủ số đi?! Bốn với năm mươi, số điểm này đúng là phá kỷ lục trường học!
Gã thấy Tiêu Bạch liếc xéo mình thì biến sắc mặt, vội chui vào trong đám người
Lâm Thiên cười lớn đi hướng Ngụy Phong ngồi im một góc:
– Tiểu Bạch, bây giờ ngươi uy danh lan xa rồi, ha ha ha ha ha ha!
Lâm Thiên ngồi xuống cạnh Ngụy Phong:
– Sao vậy lão Ngụy, mới có thế mà nhụt chí rồi? Thế này không giống phong cách của lão Ngụy!
Ngụy Phong cười khổ nói:
– Bà nội nó, hai chủ lực trong đội cùng bị bệnh, đấu trận này tức nín thở.
Lâm Thiên cười nói:
– Lão Ngụy, kêu bọn họ đổi một người xuống cho ta lên đi.
Ngụy Phong do dự hỏi:
– Lão tam, ngươi được không?
Lâm Thiên bĩu môi:
– Lão Ngụy cho rằng hai người đội bạn lợi hại như vậy là vì sao? Bởi vì bọn họ có một ít tu vi trong người, tu vi của ta nói sao cũng cao hơn bọn họ một chút!
Mắt Ngụy Phong sáng rực cười nói:
– Cũng đúng, ước chừng ngươi cầm bóng rổ mà ám khí có thể từ bên này đập vào rổ bên kia, úp rổ càng không chút khiêu chiến với ngươi. Được, ta đi nói với bọn họ ngay!
Ngụy Phong rất là thuận lợi tranh thủ một vị trí cho Lâm Thiên, thi đấu thế này hoàn toàn là chịu ngược, có người nhảy ra thay thế thì người ta vô cùng hoan nghênh.
Trận tiếp theo nhanh chóng bắt đầu. Bên Lâm Thiên trừ Ngụy Phong và hắn ra ba người khác là đội viên mới lên. Mấy người cũ thì do nửa trận đầu tiêu hao thể lực của bọn họ nhiều, mặt khác lòng tự tin đã rớt xuống số không, chẳng bằng nhường cho mấy người chưa thi đấu lên.
Lâm Thiên không đổi đồng phục thể thao, hắn mặc đồ thường khá bắt mắt.
Một người đội bạn cười nhạo:
– Dao nhi đừng nghĩ lung tung, không có gì tách chúng ta ra được, dù có đi nữa thì ta sẽ lại trói nàng bên cạnh ta.
Chu Dao nhẹ gật đầu nói:
– Gần đây ta luôn nằm mơ, mơ thấy nhiều thứ kỳ lạ. Ở trong mơ ta là nữ thần!
Lâm Thiên cười nói:
– Dao nhi của ta có lẽ đúng là nữ thần trên chín tầng trời giáng trần, phàm phu tục tử như ta quá may mắn.
Chu Dao nạt:
– Bậy bạ! Ta không phải nữ thần gì đó trên chín tầng trời giáng trần, ở trong mơ ta cảm nhận được chút cảm giác của nữ thần, không phải vui vẻ, không vui bằng cuộc sống hiện tại của ta.
Lâm Thiên nói:
– Nếu Chu Dao là nữ thần trên trời thì hiện tại ta không xứng với nàng, nhưng cho dù là vậy thì có một ngày ta sẽ đến Thần giới tìm nàng.
Chu Dao xì cười:
– Xem ngươi kìa, ngốc quá, tưởng là thật sao? Đó chỉ là giấc mơ.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
– Tiểu Linh, có thể cường hóa thực lực cho Dao nhi không?
Tiểu Linh trả lời:
– Có thể thưa chủ nhân, cường hóa thực lực của Chu Dao giúp nàng dễ ứng đối hơn khi Thiên Âm Thần mạch bùng nổ.
– Tình hình tố chất thân thể hiện tại của Dao nhi thế nào? Có thể cường hóa đến bao nhiêu?
Tiểu Linh đáp:
– Cường độ tế bào của Chu Dao là ba mươi hai, sức sống tế bào năm mươi ba, sáu mươi lăm tinh thần lực. Có thể cường hóa đến cường độ tế bào bảy mươi, sức sống tế bào bảy mươi, tinh thần lực tạm thời không cần cường hóa. Tổng cộng tiêu hao một trăm mười duy giới lực!
– Cường hóa!
Tay trái Lâm Thiên ôm eo nhỏ, dịu dàng nói bên tai Chu Dao:
– Dao nhi, chút nữa sẽ có cảm giác khác lạ, đừng quan tâm nó.
Lâm Thiên nói xong Tiểu Linh đã hành động, từng dòng nước ấm rót vào mỗi một cường độ tế bào trong người Chu Dao.
Chu Dao cảm giác rất thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ, nhưng giây sau nàng mở bừng mắt ra la lên:
– Tiểu Lâm Tử, có phải Tiểu Lâm Tử tuyền nội lực cho ta không? Không, vậy không được!
Lâm Thiên lắc đầu nói:
– Không sao, điều này không tổn thương ta được, đừng lo.
Chu Dao vẫn rất lo lắng, mắt không chớp cái nào nhìn Lâm Thiên chằm chằm, nếu hắn xuất hiện điều gì khác lạ thì nàng sẽ vùng vẫy thoát ra ngay.