Tinh Giới
Chương 122 : Cấm chú
Ngày đăng: 13:18 30/04/20
Lâm Thiên dùng chiêu này là lúc trước học từ ma thú, tuy đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt. Vì đụng sập tường đất nên hai Kiếm Sĩ gồng sức cực mạnh. Tường đất vỡ ra, hai Kiếm Sĩ không thắng kịp đụng vào gai đất.
Đối phương đã tấn công trước thì Lâm Thiên cũng không dễ chọc, dù sao Nhã Sa đang có hai cường giả lão Ốc Luân, Ái Lệ Ti bảo vệ. Có lẽ lão Ốc Luân còn e ngại bối cảnh Dong Binh đoàn Huyết Lang nhưng Ái Lệ Ti thì không sợ, ngược lại nếu biết thân phận của nàng thì người nên kiêng dè chính là Dong Binh đoàn Huyết Lang và chỗ dựa đằng sau. Lâm Thiên vẫy tay một cái, hai con hỏa long uy mãnh đột nhiên xuất hiện. Trong tiếng kinh kêu, hỏa long lao vào mấy chục Dong Binh.
Hỏa long lục giai, nhiệt độ lửa cực cao. Nếu không có ma pháp hay đấu khí hộ thể thì trong vòng nửa phút sẽ đốt cơ thể người bình thường thành tro tàn. Muốn đốt chết không cần mười giây. Trong đám người Dong Binh đoàn Huyết Lang chỉ khoảng mười Dong Binh là miễn cưỡng có thể sử dụng đấu khí, ma pháp hộ thể. Ba, bốn chục người khác thì đấu khí mỏng manh khó thể che toàn thân họ.
Ma Pháp Sư phe đối phương không thể thuấn phát ma pháp cao cấp giống Lâm Thiên, nhưng có mang theo quyển trục ma pháp. Những thành viên Dong Binh đoàn Huyết Lang nhìn hỏa long lao đến, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng. Chợt một kết giới ma pháp cường đại dựng lên.
– Kết giới thủy!
Ma pháp phòng ngự bát giai!
Kết giới thủy giá trị bốn vạn kim tệ được sử dụng, thanh niên ngồi trên huyết lang yên tâm, lòng nhỏ máu. Bốn vạn kim tệ, tương đương với bốn trăm vạn nhân dân tệ! Nhưng thanh niên không thể không dùng, mạng sống mấy chục thành viên Dong Binh đoàn đáng giá hơn bốn vạn kim tệ, quan trọng nhất là mạng của gã đáng giá.
Lâm Thiên có thể thuấn phát hỏa long lục giai, bọn họ thì không. Ma pháp phòng ngự cấp thấp chút chẳng dày hơn một trang giấy bao nhiêu trước hỏa long cường đại. Hai con hỏa long đập vào kết giới thủy nhưng chỉ khiến kết giới rung nhẹ, lục giai và bát giai chênh lệch khá lớn.
Dao động ma pháp kịch liệt khiến lão Ốc Luân đang trong học viện dạy Nhã Sa nhận ra ngay.
Lão Ốc Luân phản ứng lại ngay:
– Ma pháp hỏa hệ, hơi thở này... Là Lâm tiểu hữu!
Ốc Luân viện trưởng chạy nhanh ra ngoài cổng trường. Không chỉ mình lão Ốc Luân phát hiện dao động ma pháp, rất nhiều đạo sư học viện ma pháp Hán Tư thực lực cao thâm lập tức chạy tới cửa trường học.
Người chạy đến nơi đầu tiên dĩ nhiên là lão Ốc Luân thực lực cao nhất. Ái Lệ Ti thì tuy nhận ra nhưng không thèm để ý, nhiệm vụ của nàng là bảo vệ Nhã Sa.
Ốc Luân viện trưởng bắn một mũi tên nước nhỏ, kết giới thủy cao bát giai bị đâm thủng nhẹ nhàng như bọt nước:
– Lâm tiểu hữu, ngươi muốn đốt học viện của lão Ốc Luân này sao?
Vẻ mặt Lâm Thiên kinh sợ, đây là thực lực thánh giai sao? Kết giới thủy bát giai dễ dàng bị phá hủy.
Dường như Tiểu Linh biết Lâm Thiên khó hiểu, trước khi hắn hỏi thì đã tuyên bố đáp án:
Từng có một mạo hiểm giả trẻ tuổi nhặt được một viên tinh toản to cỡ nắm tay trong sơn mạch Ma Thú, đấu giá được hơn hai trăm vạn kim tệ, bỗng chốc từ kẻ nghèo hèn biến thành phú hào nổi tiếng xa gần, sau đó cưới một tiểu thư nhà quý tộc. Câu chuyện kích động càng nhiều mạo hiểm giả đi vào sơn mạch Ma Thú, nhưng nhiều người vào rồi mãi mãi không trở ra. Sơn mạch Ma Thú không phải đất lành, sơ sẩy một cái gặp ma thú cường đại sẽ chết trong đó.
Lâm Thiên đến đây một mặt vì xem giá thị trường ma hạch nơi đây ra sao, có bán ra nhiều không. Mặt khác là vào sơn mạch Ma Thú rèn luyện, không phải Tiểu Linh tăng mạnh tố chất thân thể là thực lực Lâm Thiên sẽ tăng lên theo, hắn cần chiến đấu nhiều.
Một Dong Binh trải qua vô số cuộc chiến sống chết nhưng không có đấu khí, một đệ tử có đấu khí nhưng mới tốt nghiệp từ học viện, hai người này chiến đấu thì rất có thể đệ tử thua, người thắng là Dong Binh.
Lâm Thiên ra khỏi truyền tống trận, hắn cảm nhận sự náo nhiệt của Dong Binh. Tuy nơi này không lớn như Gia Lý nhưng phồn hoa hơn thành Lôi Vân rất nhiều. Trên đường cái rộng rãi là Dong Binh muôn hình muôn vẻ, thấy đủ loại ma thú. Đa số ma thú ngoan ngoãn bị dùng làm tọa kỵ, một số rất nhỏ là ma sủng trợ giúp chiến đấu.
Ra khỏi truyền tống trận không bao xa có một tiệm rượu mạo hiểm giả. Lâm Thiên không quen thuộc thành Ma Thú chút nào, hắn đi vào quán rượu mạo hiểm giả tìm một chỗ ngồi xuống.
Một nữ lang quán rượu mặc hở hang bước tới hỏi:
– Dũng sĩ muốn cái gì?
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
– Cho chút rượu gì cũng được.
Uống rượu không phải mục đích chủ yếu của Lâm Thiên, nên hắn không quan tâm cái gì đặt lên bàn, kêu nữ lang tùy ý chọn. Tất nhiên nữ lang chọn món tốt nhất cũng mắc nhất quán, Lâm Thiên không keo kiệt chút đỉnh kim tệ.
Nữ lang nói:
– Vâng, xin dũng sĩ chờ chút.
Có mấy chục người trong quán rượu mạo hiểm giả, đa số trò chuyện đề tài Lâm Thiên không muốn nghe, ví dụ nữ nhân. Tuy vậy có đông người, luôn sẽ có đề tài Lâm Thiên muốn nghe.
Một mạo hiểm giả gầy yếu khoảng ba mươi tuổi nói:
– Các ngươi có nghe gì không? Mấy hôm trước bên đế đô có người thu mua nhiều ma hạch, giá ma hạch cấp thấp bên đế đô cao hơn hai phần.
Một mạo hiểm giả khác nói:
– Ta có nghe tin tức này, không tính là thu mua số lượng lớn được. Bấy nhiêu đó với đế đô là nhiều nhưng bên thành Ma Thú thì chỉ xem như mưa bụi, ài, nghe nói có nhiều thương gia mang đống ma hạch đi đế đô, nhưng sao đột nhiên thu làm gì?